Trong nháy mắt, Đồ Vạn Sơn khống chế một trụ lửa từ trong nham thạch xông lên, nhằm về phía Tần Ninh cùng Thạch Cảm Đương.
“Tiểu Thạch Đầu, ngươi cố chịu đi, ta trừng trị đám này xong rồi tính tiếp”.
“Hả?”
Thạch Cảm Đương sửng sốt, vội vàng nói: “Sư tổ, người nhanh lên một chút, con không muốn biến thành hạt vừng đâu...”
Tần Ninh không để ý, cất bước đi ra.
“Cút ngay!”
Một kiếm chém ra, trụ lửa tán loạn.
Tần Ninh nhìn về phía bốn người.
“Thật sự muốn chết, ta cho các người toại nguyện!”
Thạch Cảm Đương lúc này mang vẻ mặt buồn khổ.
“Sư tổ, người cần phải nhanh lên một chút...”
Hắn ta dần dần cảm giác được, thân thể mình đang không ngừng trẻ hóa lại dưới sự ảnh hưởng của không gian.
Trẻ trung thì tốt đấy, nhưng bất cẩn thành ra trẻ quá thì cũng chết đó!
Bốn người Lý Hoành Trung, Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh cùng Hoắc Trung Nhân lúc này đứng ở phía trước.
Oanh...
Trong sát na, tiếng nổ vang lên.
Bốn bóng người, đứng lơ lửng giữa không trung.
Tần Ninh cầm kiếm lao ra.
“Không có thời gian chơi đùa với các người!”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Thật sự cho rằng, ta không dám giết tất cả các người à?”
“Vậy ngươi cũng có khả năng này mới được!”
Lý Hoành Trung nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt tấn công Tần Ninh.
Tần Ninh lạnh lùng nhìn Lý Hoành Trung.
Nếu có thời gian, hắn có thể chơi đùa một chút với đám người này, nhưng tính mạng của Thạch Cảm Đương đang trong lúc nguy cấp, hắn cũng không có tâm trạng lấy ra cược.
“Chém!”
Một kiếm chém ra, trong nháy mắt, ánh kiếm lóe lên.
Oanh...
Ánh kiếm tuôn ra, trong nháy mắt, một dòng khí màu xám lao tới.
Nhưng đã muộn!
Một tiếng "phập" vang lên vào lúc này.
Tần Ninh chém ra một kiếm, bổ vào lớp phòng ngự phía trước người của Lý Hoành Trung, ánh kiếm chợt lóe lên, Lý Hoành Trung bị chém ra làm đôi.