Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

               Cùng lúc đó, phía sau Vạn Cửu Thiên, tám loại hơi thở mạnh mẽ đồng thời tỏa ra.  

             Nếu như nhìn kỹ thì tám người kia trông có vẻ mới tầm khoảng hai mươi, ba mươi hoặc bốn mươi tuổi mà thôi.  

             Nhưng mà tất cả bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó là hơi thở trên người bọn họ đều hơi thở Vương Giả.  

             Vạn Nhất Thiên tát một cái vào đầu của Vạn Cửu Thiên, mắng: "Sao lại kêu là U Vương tiền bối, Tần công tử, phải gọi là Tần công tử mới đúng".  

             Vạn Cửu Thiên xoa đầu, dùng vẻ mặt không cam lòng mà nhìn lão cha già nhà mình.  

             "Cha, dù sao đi chăng nữa thì con cũng là các chủ của Vạn Thiên các..."  

             "Các chủ thì như nào? Các chủ thì sao chứ?"  

             Vạn Nhất Thiên lại đánh thêm mấy cái nữa, mắng: "Cho dù ngươi có là ông trời đi chăng nữa thì ngươi cũng là con trai của ta, ta muốn đánh thì đánh ngươi ngay nhé!"  

             Mặt của Vạn Cửu Thiên đầy vẻ xấu hổ.  

             Đám người đứng phía sau cũng ra sức nhịn cười.  

             "Cười cười cười, cả đám người các ngươi không thấy Thanh Ninh các đang cần được giúp đỡ sao? Tộc Luyện Ngục Ma đánh nát thông đạo địa tâm, xuất hiện ở thế gian để giết người, người mà bọn chúng giết chính là đám người các ngươi đó!"  

             Vạn Cửu Thiên quát lớn.  

             Chỉ trong chớp mắt, tám người đều ngậm miệng lại.  

             Bị lão cha dạy dỗ rồi quay lại trút giận lên đầu con mình, thật là mất mặt! Trong nháy mắt, tám bóng dáng liều mạng xung phong bay ra ngoài.  

             Lúc này, từng hơi thở Thiên Nhân từ trong một góc của trận pháp kia đánh tới.  

             Vạn Thiên các đã tới để giúp đỡ Thanh Ninh các! Cùng lúc đó, ba bóng dáng cũng dẫn theo mấy ngàn Thiên Nhân liều mạng xông lên.  

             Rõ ràng là Quỷ Đan Vương Ngụy Việt đang có mặt ở đây.  

             Không chỉ có thế, ngoài Ngụy Việt ra còn có thêm hai người nữa, đó là hai người có danh tiếng hiển hách ở Vạn Thiên các, Loạn Khí Vương Lôi Hãn Thanh và Thánh Trận Vương Văn Đạt Bác.  

             Vạn Nhất Thiên đứng ở bên cạnh Tần Ninh, ông ta cười ha hả nói: "U Vương huynh, ta đã mang đến đây hết tất cả những người mà ta có thể dẫn tới được!"  

             "Nếu không nhờ có U Vương huynh và tên vong ân bội nghĩa Lý Nhất Phong kia đánh nhau ác liệt như vậy, làm hỏng một phần trận văn này, hơn nữa tên nhãi Văn Đạt Bác kia lại có nghiên cứu về trận pháp thì bọn ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà không thể tiến vào bên trong được!"  

             Lúc này, Vạn Nhất Thiên nói chuyện rất khiêm tốn.  

             "Vất vả cho ngươi rồi!"  

             Tần Ninh gật đầu, nói.  

             "Không sao đâu, không sao đâu!"  

             Vạn Nhất Thiên vội vã nói: "Chuyện của Thanh Ninh các chính là chuyện của Dương Thanh Vân, chính là chuyện của U Vương huynh, mà chuyện của U Vương huynh cũng chính là chuyện của Vạn Nhất Thiên ta".  

             "Hơn nữa, Ma tộc hại người, mỗi người đều có trách nhiệm tiêu diệt bọn chúng, Vạn Thiên các của bọn ta cũng nguyện hết lòng dùng toàn bộ năng lực để hỗ trợ!"  

             Tần Ninh liếc nhìn Vạn Nhất Thiên.  

             Sau đó, Vạn Nhất Thiên cũng nở nụ cười đáp lại, ông ta không nói thêm gì nữa.  

             Tất cả mọi người đều là tay già đời, ai lại không biết là ông ta có ý gì chứ?  

             Nếu như Vạn Nhất Thiên thật sự coi Thanh Ninh các là thế lực anh em của mình thì lúc trước Dương Thanh Vân cũng sẽ không bị thương.  

             Người mà Vạn Nhất Thiên để mắt đến không phải là Dương Thanh Vân, mà là Tần Ninh.  

             Hắn đã từng là Cửu U Đại Đế, U Vương, U Hoàng.  

             "U Vương huynh cứ yên tâm đi, mặc dù Vạn Cửu Thiên không nên thân nhưng dù sao thì nó cũng là Vương Giả bát phẩm, sinh cho ta một đống cháu trai, cháu gái, kết quả là có đến tám đứa xưng Vương, xem như nó cũng đã làm ra được một việc có ích, người không cần phải lo lắng đâu".  

             "Đám nhóc này thực sự làm ta thấy mất mặt nên lúc trước ta không có giới thiệu với người ngoài, người bên ngoài cũng đều cho rằng Vạn Thiên các của bọn ta chỉ có ta và thằng con không nên thân của ta xưng Vương thôi".  

             Tần Ninh gật đầu, hắn không nói gì cả.  

             Vạn Nhất Thiên tiếp tục luyên thuyên: "Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia đã sớm cấu kết với Thiên Đế các rồi, Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam cũng là do Thiên Đế các bồi dưỡng ra".  

             "Lần này, sau khi mọi chuyện chấm dứt, ta sẽ cho người xới tung hang ổ của Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, làm cho bọn chúng phải suy sụp".  

             "Tùy ngươi thôi".  


             Tần Ninh thản nhiên nói.  

             Vạn Nhất Thiên nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.  

             Lần này, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia nhất định xong đời rồi.  

             Có không ít người thèm nhỏ dãi hai miếng mồi béo bở này.  

             Người của Thiên Ngoại Tiên, Huyền Thiên cung, của Ngự Hư tông, đạo quán Thái Cực và Thính Tuyết sơn trang.  

             Nhưng mà Tần Ninh đã đồng ý rồi.  

             Thì ai còn dám xen vào nữa chứ?  

             Đến lúc đó, ông ta sẽ đẩy Tần Ninh ra trước, kẻ nào dám thắc mắc thì chẳng khác gì kẻ đó đang khinh thường Tần Ninh, khinh thường U Vương.  

             Tần Ninh không thèm quan tâm tới những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng Vạn Nhất Thiên.  

             Vạn Nhất Thiên cười ha hả, nói: "Nếu đã như vậy rồi thì U Vương huynh hãy nhận lấy tấm thẻ này, về sau, cho dù ngươi có tới phân các nào của Vạn Thiên các, chỉ cần đưa tấm thẻ này ra, nếu ai dám không phục vụ ngươi như cha của mình thì lão phu sẽ đuổi cổ ngay! À nhầm, là giết ngay!"  

             Tấm thẻ bay tới bên hông của Tần Ninh, hắn vẫn chưa hề mở miệng.  

             Vạn Nhất Thiên lại lảm nhảm tiếp: "Thật ra lần này..."  

             "Câm miệng!"  

             Tần Ninh cắt ngang lời ông ta.  

             "Hơn tám vạn năm không gặp ngươi, sao ngươi không chết vì già mà vẫn còn lắm mồm như vậy được?"  

             "Để yên cho ta xem Dương Thanh Vân và Luyện Thiên đánh nhau coi".  

             Nghe thấy vậy, Vạn Nhất Thiên bỗng bật cười, ông ta nói: "Được rồi, được rồi".  

             Vào giờ phút này, có không ít võ giả của Vạn Thiên các đứng ở xung quanh để bảo vệ hai người bọn họ.  

             "Đó là ai vậy?"  


             Một tên võ giả nhịn không được bèn hỏi: "Sao hắn dám lớn tiếng với lão các chủ như vậy?"  

             "Này, nghe nói hắn chính là U Vương đấy!"  

             "U Vương sao? Không phải chứ, chẳng phải là hắn đã biến mất rồi sao? Hơn nữa, U Vương trông cũng không giống hắn mà!"  

             "Biến mất thì không thể xuất hiện lại à?”  

             “Mạnh tới mức độ giống như hắn thì có quỷ mới biết được lại xảy ra chuyện động trời nào nữa chứ?”  

             “Bây giờ, ngoài U Vương ra thì còn ai có thể khiến cho lão các chủ tôn kính như vậy nữa chứ?"  

             Bọn họ đều đang tranh luận với nhau.  

             "Vì sao ta cứ cảm thấy rằng lão các chủ sợ U Vương vậy nhỉ?"  

             Một người nhịn không được bèn lên tiếng hỏi.  

             "Ta nghe nói... năm đó, U Vương giống là cướp bóc vậy, hắn hay thu thập dược liệu quý báu và bảo vật hiếm có, kết quả là cướp luôn đồ của Vạn Thiên các của chúng ta".  

             "Lão các chủ có thể nhẫn nhịn được sao? Không thể nào, cho nên lão các chủ lập tức đánh với U Vương một trận".  

             "Kết quả là..."  

             "Kết quả như thế nào? Ngươi mau nói đi chứ!"  

             Mấy người còn lại đầy vẻ hiếu kì mà hỏi.  

             Người nọ tỏ vẻ thần bí mà nói: "Nghe nói, kết quả là lúc lão các chủ quay trở về, râu trên mặt cũng không còn nữa..."  

             "Ồ?"  

             "Bị U Vương cắt sạch đó!"  

             "Ồ?"  

             "Không thể nào!"  

             "Nhưng mà, ngay cả Thiên Vương cũng không làm gì được lão các chủ cơ mà...", người đàn ông kể chuyện kia, lén lút nói nhỏ giống như một tên trộm: "Sao lại không được chứ? Chuyện này do rất nhiều Vương Giả nhắc đến, Cửu Thiên Vương cũng biết đến chuyện này!"  

             Xoẹt! Người đàn ông kia vừa nói xong, bỗng nhiên, một dòng khí vô hình nện xuống một phát.  

             Đám người nhìn về phía Vạn Nhất Thiên, bọn họ phát hiện đôi mắt lão các chủ đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt của ông ta không mấy vui vẻ cho lắm.  

             Vài người vội đứng thẳng lưng lên, không ai dám mở miệng nữa.  

             Đã là Vương Giả rồi mà còn đi nghe lén sao?  

             Không có một chút khí chất của Vương Giả gì hết vậy?  

             Lúc này, trong lòng Vạn Nhất Thiên tràn ngập sự tức giận.  

             Đúng là không có bức tường nào là không lọt gió cả.  

             Chuyện này đã lan truyền rộng như vậy rồi sao?  

             Nếu như đám Thiên Nhân đều đã biết đến chuyện đó thì toi! Má nó! Nhưng mà lúc nhìn về phía Tần Ninh, Vạn Nhất Thiên vẫn nở một nụ cười đầy lễ phép.  

             Vào lúc này, sau khi võ giả của Vạn Thiên các đến, người của Thanh Ninh các đã ổn định hơn.  

             Chín vị Vương Giả của Vạn Thiên các ra tay, cộng thêm các vị Vương Giả của Thanh Ninh các nữa, chỉ cần là Vương Giả đánh nhau thì bọn họ sẽ không phải rơi vào thế yếu.  

             Nếu không được như vậy thì trong lúc Thiên Nhân đánh nhau, hai bên kết hợp thì cũng có thể chiếm được ưu thế.  


             "Đây là cái mà ngươi gọi là ngăn cản sao?"  

             Hắn ta gầm lên một cách giận dữ, âm thanh lan ra cả ngàn dặm.  

             Nhưng mà giữa trời đất này, cũng chẳng có ai đáp lại hắn ta cả.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK