Mấy người còn lại cũng như vậy.
Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Sư tôn, kỹ năng diễn xuất bùng nổ!”
Tần Ninh lúc này phất tay một cái.
Huyền đỉnh Hư Nhĩ lập tức bay đến, hắn thu vào bên trong nhẫn không gian.
Mấy người Kim Chính Thiên, Hà Thanh Nguyên sắc mặt trắng bệch.
“Không ngờ ngày hôm qua không nhớ kỹ được, hôm nay lại còn theo đến tận đây”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Chính các ngươi tự tìm cái chết, ta đây liền thành toàn cho các ngươi!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên ngoài điện cũng chạy vụt vào.
“Công tử, người...”
“Trêu bọn chúng một chút mà thôi”.
Vẻ mặt của Vân Sương Nhi mơ hồ.
“Ta... ta không có...”, Vân Sương Nhi vội vàng phản bác.
Lúc này, bảy tám thân ảnh trên mặt đất dần dần cứng ngắc.
Hai người Kim Chính Thiên và Hà Thanh Nguyên lúc này cũng không nói được ra lời.
Bị ám hại!
Bọn họ vậy mà lại bị Tần Ninh ám hại!
Tên tiểu tử này từ lúc mới bắt đầu đã cố ý lừa bọn họ.
Khốn kiếp!
Ý thức trong đầu của hai người dần trở nên mơ hồ, cơ thể cứng ngắc, hoàn toàn không còn một tiếng động.
“Nên trực tiếp bổ chết bọn chúng cho xong!”, Thạch Cảm Đương khẽ nói.
“Phí sức làm chuyện đó thì chi bằng mượn bọn chúng để giải trừ chất độc trong huyền đỉnh Hư Nhĩ!”
Tần Ninh đứng chắp tay không nói gì thêm.
Trong mắt của hắn, mấy người Kim Chính Thiên chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi.
“Đế quân Bắc Thương tốt xấu gì thì cũng là một đế quân thanh danh lẫy lừng, tại sao lại nhỏ mọn thế nhỉ? Huyền đỉnh ở trong điện đệ tử của mình còn để lại độc!”
Vân Sương Nhi phàn nàn nói.
“Công tử, đây là cái gì vậy?”
Đột nhiên, Vân Sương Nhi kinh ngạc nói.