Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tần Ninh vừa nói ra những lời này, đám người của đạo quán Thái Cực lập tức nhao nhao quát mắng.  

 

Có thể sỉ nhục bọn họ.  

 

Nhưng không thể sỉ nhục Cực Thiên Vương và Bi Vương! Uy nghiêm của Vương Giả! Sao có thể để cho Thiên Nhân khinh nhờn?  

 

Giờ phút này, sắc mặt Văn Hiên vô cùng khó coi.  

 

Tôn Độn không ngừng cười lạnh trong lòng.  

 

Tần Ninh, vô cùng cao ngạo! Hôm nay, nếu như đã bị vạch trần ra như vậy thì sau khi rời khỏi nơi này, không cần đạo quán Thái Cực điều tra, hắn ta sẽ rời khỏi đạo quá Thái Cực, trở về Thiên Đế các.  

 

Dù sao, mấy năm nay ở trong đạo quán Thái Cực, có lẽ, ít nhiều gì hắn ta cũng đã lộ ra một chút dấu vết.  

 

Chỉ cần hai vương điều tra, hẳn sẽ tra ra được hắn ta.  

 

Nhưng mà bây giờ, Tần Ninh lại cố tình truy xét.  

 

Ngày hôm nay, tại nơi này, Tần Ninh khó mà thoát thân.  

 

Ngoại trừ Tần Ninh, Tuyết Kiêu Dung nhìn thấy sự việc ngày đó thì như thế nào?  

 

Bây giờ có dám đứng ra làm chứng hay không?  

 

Không dám! Cho dù có dám, thì có bao nhiêu người tin lời nàng ta?  

 

Hình tượng mà Tôn Độn xây dựng nhiều năm nay chính là dáng vẻ thành thật trung hậu.   

 

Khi người thành thật nói dối, mọi người ít có khả năng nghi ngờ họ nhất.  

 

Kỳ thật, ngay từ đầu, người tin tưởng hắn ta còn nhiều hơn một chút.  

 

Chẳng qua là mấy thế lực bá chủ đều phải tự giữ mình, hơn nữa, Tần Ninh quả thật là rất khó chơi nên không tiện nói thẳng ra thôi.  

 

Nhưng mà bây giờ, Tần Ninh kiêu ngạo như thế.  

 


Đó lại là một vấn đề khác.  

 

 

 

“Giết ta để bịt miệng sao?”  

 

Tôn Độn cười lạnh nói: “Tần Ninh, đúng thật là ngươi có tật giật mình”.  

 

“Tôn Độn, ngươi không cần ở đây đóng kịch, ta lười diễn trò với ngươi”.  

 

Tần Ninh thong thả nói: “Nơi này có chút kỳ quái, cho nên ta không có hứng thú chơi đùa với ngươi, nếu không, ta sẽ khiến cho ngươi lộ ra dấu vết”.  

 

“Ta nói ngươi phải chết thì nhất định phải chết!”  

 

Tôn Độn lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?  

 

Là chúa tể ở đây sao?”  

 

“Chỉ cần ta muốn, thì chính là ta”.  

 

Một từ vừa dứt, ngón tay Tần Ninh đã nâng lên.  

 

Vút…Chỉ là, luồng gió từ ngón tay vừa phóng ra.  

 

Văn Hiên cũng dần ra tay.  

 

“Tần Ninh, ngươi quá đáng”.  

 

“Ta đã nói rồi, ai nhúng tay vào thì người đó phải chết!”  

 

Nghe được những lời này, ba thế lực Huyền Thiên cung, Thính Tuyết sơn trang và Ngự Hư tông đều do dự trong lòng.  

 

“Thật mạnh miệng, ta đây cũng muốn nhìn xem, ngươi làm như thế nào giết được tất cả chúng ta”.  

 

Lúc này, Thiên Thanh Viêm của Thiên Bảo lâu bước ra.  

 

Diệp Ngọc Phong của thương hội Diệp gia cũng bước ra.  

 

Giờ phút này, lão tộc trưởng Bắc Đẩu Minh của Bắc Đẩu thế gia cũng đằng đằng sát khí đi ra.  

 

“Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia, quật khởi trong mấy vạn năm ngắn ngủi, cũng có hợp tác với Thiên Đế các, chuyện này, ta sẽ hỏi Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam”.  

 

“Hai người các ngươi muốn nhúng tay vào thì cứ làm đi, giết thì giết”.  

 

“Bắc Đẩu thế gia…”, Tần Ninh nhướng mày nói: “Bắc Đẩu Minh, nếu như Bắc Đẩu Hải không tìm ta gây phiền phức, ta cũng lười giết ông ta, bây giờ ông rời đi, ta sẽ không tính toán với Bắc Đẩu thế gia nữa”.  

 

Bắc Đẩu Minh nghe được những lời này, bản mặt già nua đỏ lên.  

 

Đây là Tần Ninh đang khinh bỉ trắng trợn! Giờ phút này, những người xung quanh cũng há hốc mồm.  

 

Nếu như Vương Giả nói ra những lời này, bọn họ còn có thể hiểu được.  

 

Nhưng mà Tần Ninh…  

Tam Đại Bán Vương, mang theo mấy đệ tử còn là Thiên Nhân, phối hợp với hai người Văn Hiên và Tôn Độn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK