Nhưng đó chẳng qua là đối với đồ ăn bình thường thôi.
Trên con đường tu hành võ đạo, nếu thật sự tích cốc, không ăn uống gì cả thì quá nhàm chán rồi.
Đôi khi, võ giả càng hùng mạnh thì lại càng thích ăn uống.
Huyền thú mạnh mẽ.
Huyền đan ngon tuyệt.
Huyền quả diệu kỳ, vân vân...
Ăn mỹ vị nhân gian chẳng những có thể làm thỏa mãn vị giác, mà còn mang đến niềm vui lạc thú trên con đường võ đạo nhạt nhẽo.
Hơn thế, nó còn mang lại nhiều lợi ích to lớn trên con đường tu hành võ đạo, vì thế, bất kể ai gặp được cơ hội này đều sẽ không bỏ qua, mà cũng không ai cam lòng bỏ qua.
Thậm chí, có đôi khi, võ giả càng hùng mạnh thì lại càng thích ăn uống.
Có lúc, rượu ủ từ Thánh Quả còn khiến cho một vị võ giả ngày đêm mong nhớ.
Cùng lúc đó, ở dãy núi Lạc Hiệp.
Bên trong một ngọn núi, thân thể Tần Ninh đang ở trong hàn đàm, phần thân trên trần trụi lộ ra cơ bắp rắn chắc, thoang thoảng luồng lực nhè nhẹ.
Quan sát kỹ hàn đàm, bên ngoài bao phủ từng tầng từng tầng hơi nước.
Tần Ninh đang ngồi ngay ngắn trong hàn đàm, thở ra làn sương khói lạnh giá.
Mà lúc này, dường như Tần Ninh chẳng hề quan tâm tới nó.
Làn sương khói lạnh lẽo lặng lẽ bao phủ cả cơ thể hắn, thoạt nhìn, cơ thể hắn hình như càng bóng loáng hơn.
Nhìn tựa như khối ngọc óng ánh long lanh.
Sự thay đổi như thế này khiến cho người ta cảm giác như Tần Ninh đang tự coi mình thành một khối ngọc để mài dũa, điêu khắc thành một tác phẩm tuyệt vời hơn.
Từ từ, theo dòng thời gian trôi qua, bên ngoài thân thể Tần Ninh xuất hiện từng làn khói trắng.
Làn khói trắng này dần dần trở nên tối đen, rồi tản ra, quay quanh bốn phía cơ thể Tần Ninh.
"Rút!"
Tần Ninh quát khẽ.
Rầm...
Trong chớp mắt, sức mạnh kim linh, sức mạnh mộc linh, sức mạnh hỏa linh, sức mạnh lôi linh và sức mạnh điện linh.
Năm loại sức mạnh tụ tập quanh cơ thể Tần Ninh.
Làn khói đen bị đánh tan tác trong nháy mắt.
Tần Ninh đứng dậy hét to.
Hắn mở hai mắt, lóe lên một tia sáng.
Tần Ninh lúc này mang đến cho người ta cảm giác có gì đó rất khác.
Người hắn toát ra sự thay đổi trở thành gì đó hoàn toàn mới.