"Ít nhất sẽ đảm bảo trong khoảng thời gian gần nhất ngươi sẽ không xảy ra chuyện".
Tấn Triết nửa tin nửa ngờ nhận lấy giao đảm, chỉ là nhìn thấy nước bọt bên trên giao đảm lại cảm thấy buồn nôn.
"Không thể dùng tay cầm sao, cứ phải phun ra..."
Cửu Anh cười ha ha nói: "Thích ăn thì ăn, không ăn thì cho ta".
Tấn Triết hừ một tiếng, nuốt giao đảm vào.
Một khí tức khô nóng truyền ra.
Tấn Triết vội vàng nói: "Ta đi luyện hóa trước, các ngươi cứ làm chuyện của mình đi!"
Vừa nói xong, Tấn Triết đã biến mất nhanh như chớp.
Ba người Tần Ninh, Nhan Như Họa, Tề Bác đứng trên boong tàu.
"Đáng chết!"
Nhan Như Họa không nhịn được thấp giọng mắng: "Tên Tấn Triết này đúng là làm bừa..."
"Hắn ta cũng không muốn".
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Huyền Minh Vương Xà!", Nhan Như Họa nhìn bóng dáng hư ảo của Huyền Minh Vương Xà, ánh mắt vô cùng khó chịu.
"Là ta hại hắn ta".
Giọng điệu của Huyền Minh Vương Xà có chút cứng ngắc, nói: "Nếu quả thật không có cách nào, vậy hãy giết ta đi!"
"Giết ngươi, hắn ta cũng sẽ bị thương nặng".
"Dù sao còn đỡ hơn là chết", Huyền Minh Vương Xà phản bác.
"Giết ngươi không phải đồng nghĩa với giết hắn ta sao? Đối với đệ tử của Thánh Thú tông chúng ta, thánh thú khế ước là đồng bạn cả đời, không khác nào một nửa khác của mình".
Nhan Như Họa vừa nói vừa vuốt ve đầu của Tiểu Bạch trong lòng mình.
Nếu vì sống sót mà bắt cô ta giết chết Tiểu Bạch, chắc chắn cô ta cũng sẽ không làm vậy.
"Được rồi, việc cần nhất bây giờ là tìm ra Đời thứ nhất rồi lại nghĩ biện pháp sau!", Nhan Như Họa bất đắc dĩ nói.
Đúng là cô ta cũng không có biện pháp gì.
Tần Ninh nhìn Huyền Minh Vương Xà một chút, lập tức nói: "Thánh thú kết bạn là đồng bạn cả đời của ngự thú sư, vậy mà lại cứ thuận miệng nói chết chết chết, Tấn Triết sẽ không đồng ý đâu".
"Ngươi yên tâm đi, ta có thể cứu hắn ta, giao đảm cho hắn ta là để tạm hoãn, chờ đến Thánh Thú tông, ta sẽ có biện pháp cứu hắn ta".
Huyền Minh Vương Xà nhìn về phía Tần Ninh, trong giọng nói có vài phần kích động: "Ngươi nói thật chứ?"
“Ta có cần thiết phải lừa ngươi không?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ngươi cũng không cần phải chết hay rời khỏi hắn ta, thứ nhất, điều đó sẽ làm cho hắn ta bị thương nặng, tạo thành vết thương cả đời không thể chữa khỏi, thứ hai, làm vậy tương đương với việc huỷ diệt trái tim, sẽ càng thêm đau đớn”.
Huyền Minh Vương Xà gật gật đầu nói: “Ta hiểu rồi”.
“Nếu đã vậy, cảm ơn ngươi”.
Tần Ninh phất tay.
Cũng không có gì phải cảm ơn cả.
Thân là dòng tộc của Ngự Thiên Thánh Tôn, phát triển cho đến bây giờ mà chỉ có chín người, hắn thân là lão tổ tông, cũng không thể thấy chết mà không cứu, thờ ơ không quan tâm chứ?
Huyền Minh Vương Xà rời đi, Nhan Như Hoạ cũng không nói gì, không bao lâu sau cũng rời đi.
Lúc này, Tần Ninh nhìn chằm chằm Cửu Anh trên vai mình, nhếch môi mỉm cười.
“Tần gia…Sao thế?”
Cửu Anh bị Tần Ninh nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy cả cơ thể phát lạnh, dường như sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra trên người của mình.