Chỉ là lấy được kiếm, Tần Ninh lại đi bộ xung quanh,
“Chàng muốn làm gì?”
“Đào hố!”
Tần Ninh cười nói: “Đợi mấy ngày nữa, nàng sẽ hiểu”.
“Cây này không tệ, chính nó!”
Tần Ninh nói xong liền đi đến dưới tàng cây, ở vị trí ngoài mười mét bắt đầu dùng kiếm U Khô, từng kiếm từng kiếm đào lên.
“Cái này chàng phải mất bao nhiêu thời gian?”
Cốc Tân Nguyệt vừa nói, giơ tay lên tiện một tay đao mở tung mặt đất.
“Đừng!”
Lúc này Tần Ninh ngăn lại, nói: “Linh khí cổ thụ Thiên Nguyên phi phàm, rất khó bắt”.
“Cánh rừng rậm này bất cứ cây nào cũng có thể thành chỗ nó nương thân, nói cách khác, bất kỳ cây nào cũng trở thành bản thể của nó”.
Cốc Tân Nguyệt mở to mắt.
“Nếu nàng giải phóng linh khí ở đây, cây kia cảm nhận thấy thì sẽ không tới”.
“Nhất định phải là biện pháp nguyên thủy nhất, đào từng khối từng khối, đào xong rồi tưới máu tươi của huyền thú thuộc tính cấp thủy làm kênh rạch, lại dẫn nó bao vây trong cây này”.
“Cứ như vậy tự có thể khống chế được nó”.
Một cái cây lại có bản lĩnh lớn như vậy?
“Nếu không thì ta cần gì phải tốn sức như vậy, cứ trực tiếp đi tìm nó mới phải!”
Nghe đến đây, Cốc Tân Nguyệt gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, để ta giúp chàng!”
Hai người lúc này dùng từng kiếm từng kiếm bắt đầu đào.
Ước chừng tốn mất mấy ngày, hai người đào ra một đường kênh rạch rộng một mét, sâu cũng một hai mét xung quanh của đại thụ.
Mỗi ngày Cửu Anh đều quay về không bao lâu lại xuất phát, vô cùng bận rộn.
Vừa nghĩ đến quả Thiên Nguyên, trong lòng Cửu Anh nghĩ không có bất kỳ oán trách nào, ngược lại là nhao nhao muốn thử.
Ngày hôm nay, ba người dừng lại trước cây.
“Bắt được một trăm tám mươi bảy con!”
Cửu Anh mặt đầy hưng phấn lắc lư chính cái đầu, cười hì hì nói.
“Được đấy!”
Lúc này Tần Ninh phất tay nói: “Lấy máu!”
“Được!”
Cửu Anh bắt đầu lấy máu từng con huyền thú.
Dần dần kênh rạch ngưng tụ thành một vòng bao quanh cây cổ thụ kia.
Mà các nhánh cây trên thân cây cổ thụ kia dần dần hóa thành màu đỏ như máu.
Một cây máu giữa vạn cây vô cùng chói mắt.
Lúc này, Tần Ninh cười nói: “Chuẩn bị hoàn thành, tiếp theo chính trọng điểm!”
“Tần gia, lấy cái gì để dẫn lão già kia ra?”
Cửu Anh mặt mừng rỡ nói.