Ầm ầm, chúng nứt vỡ ra.
Rồi bỗng nhiên, trong phạm vi mười dặm, cả mặt đất dường như đều vỡ tan, ánh sáng bao phủ khắp nơi.
Trong phạm vi mười dặm, núi cao chẳng mấy chốc đã bị từng luồng ánh sáng tinh khiết bao phủ, ngay sau đó, ầm vang long trời lở đất, suýt nữa đã làm thủng màng nhĩ.
Ngay lúc này, ngoài phạm vi trăm dặm ấy, đám người Thanh Tiêu Thiên và nhóm Dương Thanh Vân ngơ ngác nhìn nhau.
"Uy lực này..."
"Nhanh chóng rút về sau!"
Dương Thanh Vân nói thẳng: "Chẳng trách sư tôn bảo chúng ta rời xa như vậy, với chấn động như thế, đến cả Thánh Đế cũng sẽ bị nghiền nát".
Dù sao đây cũng là thánh trận cấp chín mà! Lúc này, mọi người lại tiếp tục lùi về sau.
Cùng lúc đó, trong sơn mạch, trong phạm vi mười dặm.
Hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đang đứng vững ở đó.
Thời Thanh Trúc cầm một cây bút ngọc trong tay, ngọn bút lông vừa xẹt qua đã lập tức hóa thành một chữ.
"Thuẫn!"
Chữ thuẫn vừa xuất hiện, ngay sau đó, một lá chắn xuất hiện, che phủ thân hình Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Vào giờ phút ấy, xung quanh như dời non lấp bể, trời đất dao động đảo điên, cuồng phong ùn ùn kéo tới.
Từng luồng lực lượng khủng khiếp và đập vào trên tấm lá chắn.
Chẳng bao lâu sau, chữ thuẫn như sắp vỡ nát.
Sắc mặt Thời Thanh Trúc vẫn không thay đổi, nàng lại vung bút ngọc lên, một chữ hộ xuất hiện.
Lúc này, chữ hộ tỏa ra một vầng sáng rực rỡ khiến lòng người chấn động, khi nó xuất hiện, trông tựa như một luồng ánh sáng mềm mại lơ lửng quanh hai người họ.
Chấn động từ vụ nổ vẫn chưa hề dừng lại.
"Phá!"
Cây bút ngọc lại chuyển động, chữ phá xuất hiện.
Thời gian và không gian xung quanh như sắp bắt đầu sụp xuống, mà chữ phá vừa xuất hiện, không gian sắp vỡ nát kia lập tức cách xa hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Vụ nổ trong vòng mười dặm dần lan đến ba mươi dặm, rồi năm mươi dặm, một trăm dặm,... với quy mô nổ cỡ này gần như đã làm rung chuyển cả thế giới.
Mãi đến nửa khắc sau, mọi thứ mới kết thúc.