Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tạo thành bảy đội thi đấu, tiến hành thi đấu long trọng.  

 

Ai có thể đạt được hạng nhất sẽ được phong là Đại Võ Tài.  

 

Cái tên này…Thật thô thiển.  

 

Bây giờ Tần Ninh ngẫm lại, hắn cũng không biết tại sao năm đó mình lại lấy cái tên này.  

 

Đại Võ Tài cứ như thế được tổ chức, cho tới bây giờ, nó đã trở thành sự kiện vô cùng trọng đại của cả thánh vực Đại Võ.  

 

Đây chính là trận chiến của một thế hệ thiên chi kiêu tử bên trong thánh vực Đại Võ.  

 

Giang Y Y đến từ Giang gia Giang Châu, vẫn luôn tu hành bên trong Võ Môn, bây giờ đã đạt đến cảnh giới Tiểu Thánh Vương, thiên phú và thực lực đều cường đại.  

 

Sự kiện trọng đại Đại Võ Tài sắp tới, Giang Y Y cũng đã bắt đầu chuẩn bị, hy vọng có thể lấy được thứ hạng tốt.  

 

Cho nên, Giang Y Y mới có thể lựa chọn một chỗ bí mật như vậy để tu hành, hy vọng có thể tiến thêm bước nữa, trở thành Đại Thánh Vương.  

 

Mà vừa lúc Tần Ninh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo lại đáp xuống nơi này, đụng phải các cô ấy.  

 

Đây cũng là một điều may mắn.  

 

Nếu như gặp phải những người khác, có lẽ mấy cái mạng nhỏ cũng bọn họ đã không còn tồn tại.  

 

Bảy ngày tiếp theo, Tần Ninh vẫn luôn dốc lòng chải chuốt xương cốt kinh mạch cùng hồn phách của mình, đây là một quá trình phức tạp.  

 

Mỗi ngày chữa trị trên dưới một trăm đường kinh mạch, sức mạnh của lưỡi dao không gian vẫn còn sót lại, ít nhất là đã bị thương mười đường.  

 

Nhưng mà cho dù là như vậy, mỗi ngày đều phải làm.  

 

Nếu không, mức độ bị thương của kinh mạch cũng sẽ ngày càng nặng thêm.  

 


Hôm nay, Phệ Thiên Giảo cũng đã thức tỉnh.  

 

Nhìn thấy Tần Ninh, hai mắt của Phệ Thiên Giảo xuất hiện một tia mơ hồ.  

 

“Ngươi là ai?”  

 

Phệ Thiên Giảo trợn mắt há hốc mồm.  

 

Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, cười khổ nói: “Đừng giả vờ nữa, Nhị Cẩu Tử, ta không trách ngươi”.  

 

Thế nhưng, Phệ Thiên Giảo lại nhướng mày, mắt chó trừng lớn, nhìn chằm chằm Tần Ninh.  

 

“Ta quen biết ngươi sao?”  

 

Tần Ninh nghe vậy thì sững sờ.  

 

Một người một giảo hai mặt nhìn nhau.  

 

Đáy lòng Tần Ninh hồi lâu vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.  

Tên này là cố ý hay thực sự đã quên rồi? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK