Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

               Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhíu mày lại.  

             Vạn Nhất Thiên nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Người tỉnh táo lại trước đã...”.  

             “Ta rất tỉnh táo”.  

             Tần Ninh đưa mắt nhìn thẳng Vạn Nhất Thiên.  

             Nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh, Vạn Nhất Thiên chấn động cười một tiếng.  

             Cho dù ông ta cũng là Vương giả đỉnh cấp, thế nhưng khi đối mặt với Tần Ninh vẫn không có cách nào duy trì sự bình tĩnh trong lòng.  

             Việc không có cách nào giữ vững tâm trạng bình tĩnh này khiến ông ta rất không thoải mái.  

             “Chuyện kia... Thiên Ngoại Tiên bị đánh lén...”, Tần Ninh nhăn mày lại.  

             “Bên trong Thiên Ngoại Tiên có Trấn Thiên Vương tọa trấn, bị đánh lén... Chắc là không có chuyện gì...”, Vạn Nhất Thiên lại nói: “Là Đế Lâm Thiên ra tay làm Trấn Thiên Vương bị thương nặng, hơn nữa còn cướp đi một thứ”.  

             Nghe thấy lời này, Tần Ninh bỗng giật mình.  

             “Bia Trấn Mạch Huyền!”  

             Vạn Nhất Thiên khẽ gật đầu.  

             “Đế Lâm Thiên có thực lực mạnh đến như vậy sao?”  

             Tần Ninh lẩm bẩm: “Trấn Thiên Vương xưng đã Thiên Vương hơn mấy vạn năm, trừ khi là cấp bậc Hóa Thánh, nếu không... không có khả năng làm ông ta bị thương nặng”.  

             “Còn có một chuyện...”, Vạn Nhất Thiên rụt cổ một cái, muốn nói lại không dám nói.  

             “Nói!”  

             “Thanh Ninh các và Thiên Ngoại Tiên có thông đạo liên hệ đặc biệt, cho nên Thanh Ninh các vừa xảy ra chuyện, Trấn Thiên Vương liền sai người đến giúp...”, “Người được điều động đi chính là Vũ Vương - Tiên Vũ Sinh và Hàm Vương - Tiên Hàm, nhưng mà Thiên Đế Các đã đoán được từ trước, phái người ngăn cản, hai Vương... Một chết một bị thương... Rốt cuộc là ai chết thì không biết...”, vừa nói xong, Vạn Nhất Thiên không nhịn được rút lui.  

             Vạn Thiên các đã lấy được tin tức này từ trước.  

             Thế nhưng cũng không thể tìm hiểu quá rõ ràng.  

             Người chết người bị thương, việc này khác nhau nhiều lắm lắm! Sống chết của Tiên Vũ... Chắc hẳn Trấn Thiên Vương sẽ vô cùng đau lòng.  

             Nếu là Tiên Hàm chết... Vậy Tần Ninh... Vạn Nhất Thiên chỉ cảm thấy đáy lòng run rẩy.  

             Chỉ là chờ đợi nửa ngày rồi mà có vẻ Tần Ninh vẫn không hề thay đổi.  

             “Ờm... Tần công tử...”, “Ờm... U Vương?”  

             Vạn Nhất Thiên cẩn thận từng li từng tí.  

             Không phải là đã tính được từ trước rồi chứ?  

             “Ta đã biết!”  

             Giờ phút này Tần Ninh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh.  

             “Vạn Nhất Thiên, làm phiền ngươi chờ đợi ở chỗ này, Thanh Ninh các cần có Thanh Vân tọa trấn mới được”.  

             “Nếu có hỏi tới ta thì cứ nói cho ông ta biết, bia Trấn Mạch Huyền ở Thiên Ngoại Tiên bị mất, ta phải đi một chuyến, bảo ông ta trấn thủ Thanh Ninh các, phòng ngừa người của Thiên Đế Các lại đến đánh bất ngờ”.  

             “Vậy người...”  

             “Ta...”, Tần Ninh đứng dậy, hờ hững nói: “Đi Thiên Ngoại Tiên”.  

             Vừa dứt lời, Tần Ninh vẫy vẫy tay.  

             Một luồng ánh sáng màu vàng lóe lên một cái rồi biến mất, rơi vào trong tay Tần Ninh.  

             “Lão quy, đưa ta đi một chuyến!”  

             “Đi đâu?”  

             Lúc này Kim Nhãn Thạch Quy hóa nhỏ bằng bàn tay, nhìn Tần Ninh, không nhịn được hiếu kỳ nói.  

             “Thiên Ngoại Tiên!”  

             Kim Nhãn Thạch Quy nghe thấy vậy thì nói thầm: “Quá xa...”.  

             “Có đi hay không?”  

             “Đi đi đi, chắc chắn đi!”  

             Kim Nhãn Thạch Quy lập tức gật đầu nói.  

             Thấy cảnh này, Vạn Nhất Thiên vội vàng nói: “Tần công tử, mấy năm nay Vạn Thiên các của ta cũng sưu tập không ít đồ tốt, có vương khí Truy Phong Toa giúp đi đường cực nhanh, ta cho người mượn dùng”.  

             Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn Vạn Nhất Thiên một chút.  

             Vạn Nhất Thiên vội vàng nói: “Nói mượn thì thô quá, ta cho người, ha ha...”.  

             “Xem thường ai vậy?”  

             Kim Nhãn Thạch Quy không nhịn được mắng: “Lão già ta có tốc độ vượt xa vương khí, còn nhanh hơn lão già ngươi đấy, đừng xem thường người khác!”  

             Nói rồi, Kim Nhãn Thạch Quy hóa ra dài hơn một mét.  

             Tần Ninh trực tiếp dậm chân nhảy lên.  

             “Cứ làm theo ta nói đi, Thanh Vân nhất định phải ở Thanh Ninh các, nếu không ta lo Thiên Đế Các sẽ đến!”  

             “Nhất...”, vèo... Một tiếng gió thổi vang lên, trên mặt đất chỉ còn lại mỗi cái bóng.  

             “Định!”  

             Bây giờ Vạn Nhất Thiên mới nói xong một câu.  

             “Rùa đen... Cũng có thể chạy nhanh như vậy ư?”  

             Vạn Nhất Thiên trợn mắt há hốc mồm.  

             Nhìn xem bốn phía, Vạn Nhất Thiên lẩm bẩm nói: “Dương Thanh Vân dễ lừa dối như vậy sao?  

             Ta không ở đây nữa đâu, tìm một chỗ ẩn nấp đã rồi nói sau”.  

             “U Vương chuyển thế trở về, Thiên Đế Các liên tiếp hành động, xem ra đại lục Vạn Thiên này thật sự sẽ hỗn loạn”.  

             “Cũng không biết lão già ta ôm đùi U Vương có thể nhờ vào đó để tiến thêm một bước, phi thăng thành Thánh hay không!”  

             “Hả?  

             Không đúng”.  

             “Vừa rồi U Vương nói Hóa Thánh... Hóa Thánh là cái gì?”  

             Vạn Nhất Thiên lập tức khó hiểu tự hỏi.  

             “Mẹ nó, nhiều chuyện lằng nhằng như vậy, ông đây cũng không có thời gian hỏi U Vương một chút xem có nên giúp việc này không?”  

             Vạn Nhất Thiên lẩm bẩm xong, bóng người đã biến mất! Bên trong Thanh Ninh cực kỳ hỗn độn.  

             Chém giết vẫn còn tiếp tục.  

             Dương Thanh Vân đã dẫn các vị Vương đánh tới thông đạo tâm trái đất.  

             Diệt cỏ tận gốc! Cùng lúc đó ở một bên khác, Tần Ninh ngồi trên Kim Nhãn Thạch Quy, khung cảnh bốn phía hóa thành cái bóng nhanh chóng lùi về sau.  

             “Tần công tử đừng gấp, lấy tốc độ của lão hủ, chưa đến hai canh giờ sẽ có thể đến Thiên Ngoại Tiên!”  

             “Nhanh lên nữa, một canh giờ đi!”  

             Tần Ninh lẩm bẩm.  

             “Hả?  

             Nếu mà nhanh nữa, ta lo lắng ngài sẽ không nhịn được”  

             “Không có việc gì, dù sao cũng là Vương giả nhất phẩm, không kém cỏi như vậy”  

             “Vâng!”  

             Kim Nhãn Thạch Quy liền tăng tốc độ.  

             Giờ phút này, từng luồng sức mạnh ngưng tụ ra giữa trời đất.  

             Khuôn mặt của Tần Ninh bắt đầu bị gió mạnh cứa rách.  

             Thậm chí đã bắt đầu xuất hiện tơ máu.  

             Chỉ là đối với điều này, Tần Ninh vẫn không để ý.  

             Hành trình đến hải đảo Thiên Ngoại... Trận chiến ở Thanh Ninh các... Thiên Ngoại Tiên bị đánh lén... Những chuyện này đều rất trùng hợp, Tần Ninh cảm giác được Thiên Đế Các đang dắt mũi hắn.  

             Loại cảm giác này rất không thoải mái.  

             Nếu đã không thoải mái, vậy thì phải phá vỡ loại cảm giác này.  

             Tần Ninh nhìn phía trước, ánh mắt dần dần lạnh như băng.  

             Cuồng loạn gào thét, phẫn nộ, giờ phút này hắn đều không muốn.  

             Trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ... Người chết kia không phải Tiên Hàm.  

             ...Thiên Ngoại Tiên! Là tồn tại chí cao vô thượng của đại lục Thiên Ngoại, là một trong lục đại bá chủ của đại lục Vạn Thiên.  

             Thiên Ngoại Tiên từ bên ngoài núi đến bên trong núi, không có chỗ nào mà không phải là truyền thừa và nguồn gốc lâu đời.  

             Thế nhưng hôm nay đưa mắt ra nhìn, Thiên Ngoại Tiên lại cực kỳ hỗn độn.  

             Toàn bộ trong ngoài Thiên Ngoại Tiên, khắp nơi đều là núi đá sụp đổ, cung điện vỡ vụn.  

             Thậm chí tổn thất còn nghiêm trọng hơn cả Thanh Ninh các.  

             Những tiếng kêu rên vang vọng từ trong tới ngoài.  

             Cũng không ít thi thể, hoành liệt ra tại núi đá ở giữa, thậm chí nhiều hơn thi thể, bị đá vụn bao phủ.  

             Không ít bóng người đi tới đi lui, bận rộn không thôi.  

             Chỉ là trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ uất ức, bi phẫn, cùng với chán nản.  

             Giờ phút này, một bóng người rơi xuống bên ngoài Thiên Ngoại Tiên, bộ đồ nhuốm máu lúc này đã khô cạn, biến thành một bộ đồ đỏ.  

             Trên khuôn mặt trẻ tuổi là vẻ bình tĩnh, nhìn xung quanh trời đất.  

             Chỉ là hai bàn tay ở trong tay áo lại chậm rãi siết chặt, khiến mọi người có thể nhìn ra cảm xúc trong lòng người này không hề bình tĩnh như vẻ mặt.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK