Tần Ninh lúc này vẫn trấn định hơn bình thường.
Dù sao thì hắn cũng đã dự liệu từ trước rồi.
Lúc này, trên đỉnh đầu của mười mấy người có một đám mây trắng đang phiêu đãng tới.
Bên dưới đám mây trắng này có tứ chi tráng kiện nhìn như bốn cái cột có lông tơ vậy, cao lớn uy mãnh.
Nhìn kỹ thì nào phải mây trắng.
Mà chỉ là một con thú lớn lông trắng toàn thân, cao lớn cỡ trăm trượng.
Đám lông trắng kia tỏa ra ánh sáng khiến người ta phải hoa mắt, lông xù cũng động đậy theo gió.
Tứ chi của nó thì khỏe mạnh, tương xứng với thân hình cao lớn.
“Đây là Sơn Dung Tiêu Thố ư? Có lớn quá không vậy?”, Giang Tiểu Tiểu kinh ngạc nói.
Rầm rầm...
Đột nhiên, con thỏ lớn bắt đầu chạy, mặt đất trong sơn cốc hơi lay động.
Mà ngay lúc này, trong đầm nước dưới thác nước vang lên tiếng bịch bịch, vô số Sơn Dung Tiêu Thố chui ra khỏi mặt nước, vung vẩy lông tơ trên cơ thể mình, giống như cơn mưa to bắn tung tóe vào mấy người khác.
Trong nháy mắt, cảnh tượng thế ngoại đào nguyên này khiến mọi người quên đi tâm trạng bị đuổi giết.
“Những con tiêu thỏ này không thấy chúng ta thật à?”
Giang Tiểu Tiểu tò mò nói.
“Có thấy, nhưng đã quên chúng ta đi rồi. Ở trong mắt chúng, chúng ta chỉ như con kiến dưới đất không thể tổn hại bọn chúng, nên chúng sẽ không quan tâm đến chúng ta”.
Giang Tiểu Tiểu thử bước ra một bước.
Đám tiêu thỏ kia vẫn đang chạy nhảy qua lại, vui vẻ không ngừng, đúng là không thèm quan tâm đến bọn họ.
“Quá thần kỳ!”
Giang Tiểu Tiểu kích động nói: “Ta cứ tưởng là thánh thú mạnh mẽ đều thích giết chóc, hiện tại xem ra là không phải”.
Giang Y Lâm lại nói: “Ngươi xác định là bọn họ sẽ không biết gì sao?”
“Rất ít người biết chuyện này, ta cũng không chắc chắn một trăm phần trăm”.