Mục lục
Phong Thần Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Tiên Lạc Vũ, ngươi đến đúng lúc lắm, hai nhóm người này nói lầu các này là vị trí của bọn hắn, ngươi tới đây nói xem”.  

 

Thạch Cảm Đương phẫn nộ quát.  

 

Những người này thực sự là nhàn rỗi không có gì làm.  

 

Không nên đến đây gây khó dễ! Chọc giận sư tôn thì không có trái ngọt mà ăn đâu.  

 

Tiên Lạc Vũ vừa định mở miệng.  

 

Bên kia, bỗng nhiên vang lên một giọng nói.  

 

Lúc này, Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu đây là vị trí chuẩn bị cho Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia thì chúng ta rời khỏi đây là được rồi”.  

 

“Tiên Lạc Vũ, đưa chúng ta đến nơi mà chúng ta nên tới”.  

 

Lời này vừa nói ra.  

 

Tiên Lạc Vũ sững sờ.  

 

Thạch Cảm Đương cũng ngây người.  

 

Vẻ mặt của mấy người kia cũng tràn đầy kinh ngạc.  

 

Tần Ninh đứng dậy bước đi, hắn cười nói: “Đi thôi!”  

 

“Nhưng mà…Sư tôn…”, Thạch Cảm Đương muốn nói gì đó.  

 

Nhưng Tần Ninh đã bước đi.  

 

Hai người Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt cũng đi theo.  

 

Bên ngoài lầu các.  

 

Tiên Lạc Vũ có chút chột dạ.  

 

Tần Ninh có ý muốn trốn tránh sao?  

 

Hiển nhiên là không phải.  

 


Chỉ là hành động này của Tần Ninh là sao? Người này đang suy nghĩ cái gì?  

 

“Tần công tử, sắp xếp ban đầu, quả thật là ở…”  

 

“Không sao, tham gia bữa tiệc thì vị trí nào chả như nhau?”  

 

Tần Ninh cười nói: “Dẫn nhóm chúng ta đến lầu các sắp xếp cho Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia đi”.  

 

“Được!”  

 

Một hàng người đi đổi một tòa lầu các khác.  

 

Trong toà lầu các này, kiến trúc cũng tinh tế như thế, nhưng hiển nhiên, khi nhìn kỹ lại thì các món ăn quý hiếm, độc đáo trong này không giống với toà vừa rồi.  

 

“Tần công tử, ta lập tức sai người đưa tới…”, Tiên Lạc Vũ nói xong liền rời khỏi lầu các.  

 

Đi ra bên ngoài lầu các, Tiên Lạc Vũ lập tức nói: “Thông báo với người bên dưới, bất cứ hành động nào của Tần Ninh cũng phải lập tức bẩm báo!”   

 

“Vâng!”  

 

Cùng lúc đó, bên trong lầu các.  

 

Thạch Cảm Đương đặt mông ngồi xuống ghế, hắn ta thở phì phò nói: “Rõ ràng là Thiên Ngoại Tiên đã sắp xếp cho chúng ta vị trí tốt như vậy, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia hẳn là không cam lòng, muốn gây khó dễ, muốn ngồi lên đầu chúng ta”.  

 

“Sư tôn, người có thể nhẫn nhịn được sao?”  

 

Lúc này, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, hắn cười nói: “Không thể!”  

 

“Vậy thì làm thịt bọn chúng thôi!”  

 

“Được!”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Thạch Cảm Đương, gật đầu nói: “Ngươi đi đi!”  

 

“…”  

 

“Khụ khụ…Thật ra, con thấy nơi này cũng khá tốt, ngay bên cạnh gian lầu các kia mà thôi, cũng chỉ là thấp hơn một bậc, không có gì!”  

 

Nghe được những lời này của Thạch Cảm Đương, mấy người Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt bất đắc dĩ.  

 

Người này…Khuôn mặt Thạch Cảm Đương lộ ra vẻ cầu xin.  

 

“Ta mới là cảnh giới Quy Nhất, bên kia đều là cảnh giới Thiên Nhân, ta đi sang bên đó không phải là chịu chết sao?”  

 

“Vậy mà ngươi còn nói!”  

 

Lúc này, Tần Ninh thản nhiên nói: “Đầu tiên, hôm nay là tiệc Hàm Vương, Thiên Ngoại Tiên sắp xếp chu toàn, không có khả năng xuất hiện tình huống sắp xếp nhầm vị trí”.  

 

“Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia cố ý tìm ngược, đơn giản chỉ là muốn thử nghiệm một chút”.  

 

Thử nghiệm?  

 

Thử nghiệm cái gì?  

 

Tần Ninh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hắn ta cười nói: “Đơn giản là muốn đuổi chúng ta đi, cố ý gây chuyện, nhìn xem thái độ của Thiên Ngoại Tiên”.  

 

“Nếu như Thiên Ngoại Tiên giúp ta, vậy thì chứng minh, ta và Thiên Ngoại Tiên có quan hệ thân thiết, bọn họ sẽ không vội vàng ra tay”.  

 

 


 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK