Ngô Bình nháy mắt với Đường Băng Vân, ra hiệu cho cô ấy biết anh chuẩn bị nói mấy câu khiến Khương Phụng Tiên tâ phục khẩu phục.
Đường Băng Vân chớp mắt lại với anh như muốn nói: Tôi không tin!
Ngô Bình nhìn sang Phong Tiên rồi cười lạnh nói: “Khương Phụng Tiên, ông còn cơ hội tiến vào cảnh giới tiên tri không?”
Advertisement
Khương Phụng Tiên chấn động, sau đó nhìn chăm chăm vào Ngô Bình: “Cậu… biết cảnh giới tiên tri ư?”
Ngô Bình làm một động tác cực kỳ phức tạp như gió cuốn mây bay, nhưng lại giống một quy luật tự nhiên nào đó để kết nối sức mạnh bí ẩn của đất trời.
Advertisement
Khương Phụng Tiên tập trung quan sát, ngay sau đó đã quỳ xuống đất rồi run rẩy nói: “Cậu Ngô, rốt cuộc cậu là người thế nào?”
Ngô Bình dừng tay rồi hỏi: “Ông muốn học không?”
Khương Phụng Tiên kích động đến mức run rẩy rồi gật đầu thật mạnh: “Có ạ, tôi muốn học! Xin cậu hãy dạy tôi”, dứt lời, ông ta dập đầu hành lễ với anh.
Ngô Bình mỉm cười rồi lại nhìn Đường Băng Vân như muốn nói: Thấy chưa, tôi mới nói hai câu thôi mà ông ta đã dập đầu rồi nè.
Đường Băng Vân ngạc nhiên tới mức há hốc miệng, sao Ngô Bình làm được chứ?
Ngô Bình mỉm cười rồi nói với Khương Phụng Tiên: “Đứng dậy đi rồi nói”.
Khương Phụng Tiên nhanh chóng ngẩng lên, nhưng vẫn quỳ dưới đất rồi nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt vô cùng nể phục, tựa như anh là một bậc thiên tôn vô thượng, phật tổ như lai đại đức đại lượng!
Ngô Bình hỏi: “Ông hiểu không?”
Khương Phụng Tiên vội đáp: “Tôi chỉ cảm nhận được một chút, chứ chưa hiểu hết”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế là rất giỏi rồi”.
Ngô Bình nói tiếp: “Sáng mai, ông hãy đến đây gặp tôi, giờ thì về đi”.
Khương Phụng Tiên không dám nói một tiếng mà lui ra ngoài ngay. Khi ông ta đi còn giật lùi và cúi đầu xuống, cho tới khi ra ngoài cửa mới dám ngẩng lên và quay người.
Sau khi vào thang máy, ông gù không nhịn được hỏi: “Đại ca, anh điên rồi à?”
Khương Phụng Tiên cười nói: “Tam đệ, anh không điên! Ngược lại, anh đang rất tỉnh!”
Ông gù lắc đầu: “Nếu anh không điên, tại sao lại dập đầu với thằng ấy?”
Chát!
Danh Sách Chương: