Ngô Bình hỏi Mỹ Ngọc: “Sắp tới cô sẽ tới Hoa Thanh nhập học sao? Cô chọn chuyên ngành gì vậy?”
Mỹ Ngọc cười đáp: “Anh Ngô Bình, tôi sẽ học y học lâm sàng”.
Ngô Bình gật đầu: “Không tồi, học y cũng thú vị lắm”.
Ngô Mi: “Anh, em và chị Mỹ Ngọc đã bàn bạc rồi, bọn em sẽ tới đại học Hoa Thanh xem xét địa bàn trước”.
Advertisement
Ngô Bình đáp: “Xem cái gì mà xem, lúc ở Thiên Kinh không phải em đã đi tới đó ít nhất ba lần rồi sao?”
Ngô Mi: “Em đi rồi nhưng chị Mỹ Ngọc đã đi đâu. Anh, cho em đi đi mà”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đừng có lươn. Thành thật khai báo đi, em đi Thiên Kinh làm gì?”
Advertisement
Ngô Mi chớp chớp mắt đáp: “Anh, anh thông minh thật đấy”.
Ngô Bình trừng mắt: “Bớt thảo mai thảo quả đi”.
Mỹ Ngọc phì cười: “Anh Ngô Bình, Tiểu Mi muốn đi tham gia hội trại hội hoạ dành cho thanh thiếu niên ở Thiên Kinh với tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Mỹ Ngọc biết vẽ tranh sao?”
Ngô Mi: “Anh không biết sao? Tranh chị ấy vẽ đẹp đỉnh luôn, em là người khuyên chị ấy tham gia hội trại này đấy. Em nghĩ chị ấy chắc chắn sẽ được giải”.
Ngô Bình nghe xong liền gật đầu đáp: “Được, hai ngày nữa anh đi cùng hai đứa”.
Ngô Mi và Mỹ Ngọc nhìn nhau cười tươi rói rồi đập tay ăn mừng.
Trong lúc chuyện phiếm, Ngô Binh hỏi thăm tình hình Trương Bửu Thắng và Tần Nhược Vũ. Trương Bửu Thắng nhờ có Ngô Bình giúp đỡ mà tìm được rất nhiều công trình để làm. Hiện giờ đội thợ xây công trình của cậu ta đã lên tới hơn ba trăm người.
Gia đình Tần Nhược Vũ cũng nhận được những công việc sửa chữa, lắp đặt. Vì có khoản tiền trả trước nên nhà họ Thái đã trả được hết nợ, hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của nợ nần.
Hai người họ đều vô cùng biết ơn Ngô Bình, không ngừng rót rượu kính anh.
Bữa cơm hôm đó kéo dài đến tận bốn giờ chiều.
Sau khi khách khứa về không lâu, Chu Nhược Tuyết bỗng nhiên đến thăm anh. Cô ấy từ tỉnh quay về thăm Ngô Bình.
“Nhược Tuyết, có việc gì sao?”, thấy Chu Nhược Tuyết mặt mày nhợt nhạt chạy đến đó, Ngô Bình vội vã hỏi.
Chu Nhược Tuyết gật đầu đáp: “Ngô Bình, vụ án anh giao cho em, em không tiếp tục điều tra được nữa”.
Ngô Bình: “Sao vậy?”
Chu Nhược Tuyết nói giọng căm hận: “Có kẻ trực tiếp gọi điện cho cấp trên của em bắt bọn em ngừng cuộc điều tra, chuyển sang cho bọn họ tiếp quản”.
Ngô Bình gật đầu: “Không nằm ngoài dự đoán của anh, em không cần tức giận, bọn chúng không chạy được đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Em chưa ăn cơm sao? Lina, làm giúp tôi vài món nhậu để tôi uống vài ly với Nhược Tuyết”.
Chu Nhược Tuyết tâm trạng không tốt. Đồ ăn chưa lên cô ấy đã uống hai chai bia rồi.
Ngô Bình nhìn cô ấy, hỏi: “Ngoài việc đó ra còn việc gì khiến em tức giận sao?”
Chu Nhược Tuyết cúi đầu đáp: “Em đã điều tra ra manh mối về tổ chức Quần Phong rồi”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, Quần Phong là một tổ chức buôn ma tuý rất lớn. Một phần ba lượng ma tuý đang lưu thông trong nước đến từ tổ chức này. Ban đầu, cái chết của bố Chu Nhược Tuyết cũng chính là do tổ chức này ra tay.
Anh vội vã hỏi: “Em tìm ra được những manh mối gì?”
Chu Nhược Tuyết: “Rất ít, em rất muốn tiếp tục điều tra nhưng cấp trên bắt đóng vụ án này lại. Em không thể hiểu nổi! Lẽ nào đến cả cấp trên của em cũng bị bọn chúng mua chuộc rồi?”
Danh Sách Chương: