Chương 1811
Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: “Kẻ ngu xuẩn là tên thần vặt vãnh nhà ngươi. Ngươi cho rằng chỉ cần nhập vào cơ thể ta là sẽ khống chế được ta ư?”
Dứt lời, Võ Hồn Đại La của anh đã lao về phía đối phương. Thiên lực Đại La là một sức mạnh vô cùng kỳ diệu. Tên thần kia gào lên thảm thiết, một đòn ấy của anh đã khiến sức mạnh của nó hao tổn năm phần trăm!
Nó vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Đây là… sức mạnh của Thiên Đường, sao ngươi lại có…”
Võ Hồn Đại La có sức tấn công rất ghê gớm, chưa chờ nó nói hết câu, đã bắt đầu đòn tấn công thứ hai.
Chịu thêm một đòn nữa, tên thần ấy đã mất thêm hơn năm phần trăm sức mạnh. Nó cảm thấy không ổn, lập tức phản kích. Ngô Bình liền cảm thấy cả người đau đớn, gào lên thảm thương. Ngay sau đó, cơ thể anh không động đậy được nữa, nằm gục xuống đất.
“Ta phải khiến ngươi gánh chịu nỗi đau khủng khiếp nhất trên đời này!”, tên thần ấy gầm lên.
Ngô Bình quát mắng: “Đến đây xem nào. Ngươi nghĩ ngươi doạ được ta ư?”
“Ầm!”
Võ Hồn Đại La tấn công lần thứ ba. Tên thần này có kinh nghiệm nên đã học được cách tránh đòn, nó nấp về phía bụng của Ngô Bình.
Ngô Bình kêu lên thảm thiết, anh cảm giác như trong bụng mình đang có hàng chục bàn tay cào cấu vào từng khúc ruột, đau đến không chịu nổi.
Anh bắt đầu nôn oẹ, miệng chửi mắng: “Khốn kiếp! Có gan thì ngươi đi xuống dưới thử xem!”
Thần Bất Tử cười lạnh đáp: “Này loài người, giờ đã biết sự lợi hại của ta chưa? Lập tức ngừng phản kháng, ngoan ngoãn trở thành một bộ phận của ta, ta sẽ cho ngươi cùng hưởng vinh quang của thần!”
Thần Bất Tử vô cùng đắc ý, Ngô Bình tiếp tục dùng võ hồn đánh vào bên trong. Đối phương lập tức nấp vào đan điền.
Ở đan điền có một cái cây nhỏ, lúc này đã ra cành, ra lá. Lá của nó trong suốt và lấp lánh. Thần Bất Tử đi vào địa bàn của nó, cái cây vẫn im lìm không phản ứng gì.
Cho đến khi võ hồn của Ngô Bình lại ra tay, trong lúc thần Bất Tử đang bận ứng phó với võ hồn Đại La thì cái cây nhỏ chớp thời cơ để ra tay. Toàn bộ lá của nó lắc lư tạo ra lực hút dữ dội.
Thần Bất Tử tránh được quyền ý nhưng lại đụng phải cái cây nhỏ. Trong nháy mắt, nó bị hút vào trong một vòng xoáy năng lượng.
Sau đó Ngô Bình nghe thấy một tiếng thét chói tai. Vài giây sau thì mọi thứ yên ắng trở lại.
Anh thở phào nhẹ nhõm, Đạo Chủng lại không làm anh thất vọng.
Lúc này người anh vẫn còn đau. Ngô Bình nằm vật ra giường không động đậy nổi, thi thoảng rên hừ hừ.
Lúc này, anh cảm thấy cái cây nhỏ đang rung rinh. Rễ của nó nhanh chóng lan rộng cắm vào sâu trong đan điền rồi tiếp tục vươn ra. Bộ rễ của nó chạm vào Linh Khiếu và Thần Khiếu của anh.
Trong Linh Khiếu và Thần Khiếu của anh có Ất Mộc Linh Lực, Kim Cương Nhẫn Lực, Thuần Dương Tiên Lực, U Minh Quỷ Lực, Hậu Thổ Nguyên Lực, Đại La Thiên Lực. Sáu loại năng lượng này không ngừng bị Đạo Chủng hút lấy bằng bộ rễ của mình.
Hút được sáu loại năng lượng, Đạo Chủng như thể có sự thay đổi. Có vẻ như sau khi hút được thần Bất Tử kia, Đạo Chủng bắt đầu có khả năng hút năng lượng cao cấp.
Nửa tiếng trôi qua, cơ thể Ngô Bình mới dần bình thường trở lại. Anh ngồi dậy nhìn xác Đoàn Long mà không khỏi thở dài.
Ba tiếng sau đó nhanh chóng trôi qua. Cánh cửa sắt tự động mở ra, Ngô Bình đi ra khỏi mật thất rồi gọi cho Diệp Thiên Tông.
Chương 1812
Nguồn lỗi chương, mong độc giả thông cảm!