Cậu dùng thần niệm quét một lượt thì phát hiện chiếc xe kia, đang đậu trước cửa một hộ dân phía Tây của thôn.
Đến trước cửa nhà người dân, Ngô Bình dùng thần thức quét trước, phát hiện nhà này có sáu người, hai người già, hai đứa nhỏ, một đôi vợ chồng trẻ, cả nhà đang vây quanh ăn cơm trưa.
Ngô Bình tiến lên gõ cửa, không bao lâu, một người đàn ông mặt tròn da đen chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đi ra, hỏi: “Tìm ai vậy?”
Ngô Bình chỉ vào chiếc xe kia, cười nói: “Xin hỏi, đây là xe của anh sao?”
Người này gật đầu: “Đúng vậy, cậu là ai? Hỏi cái này làm gì?”
Ngô Bình: “Có phải hôm qua chiếc xe này đi qua Trung Châu không?”
Nghe thấy Ngô Bình hỏi như vậy, vẻ mặt người này u ám, nói: “Tôi không biết các anh”, Nói xong thì muốn đóng cửa lại.
'Thế nhưng, cho dù anh ta đóng thế nào thì cửa cũng không động đậy, anh ta kinh ngạc, lùi lại mấy bước, tức giận nói: “Các anh làm gì?”
Miêu Chân Cốc lạnh giọng nói: “Chúng tôi từ nhà họ Miêu ở Sương Thành đến, tôi hỏi anh, anh trả lời thành thật đi!”
Nghe nói ở Sương Thành, cho dù là người ở huyện nào nghe nói đến nhà họ Miêu thì chắc chắn như sấm đánh bên tai, nhưng người này lại không hề sợ hãi gì, lạnh lùng nói: “Chưa từng nghe đến!”
Lúc này Miêu Chân Cốc cảm thấy rất mất mặt, trước khi anh ta trở thành đệ tử tinh anh, nhà họ Miêu chính là thế gia tu hành số một số hai ở Sương Thành, nhưng người này lại chưa từng nghe đến, anh ta là kẻ ngốc sao?
Ngô Bình nói: “Nhà họ Miêu là gia tộc đứng đầu Sương Thành, mà anh lại không biết. Ha ha, xem ra chỗ dựa của anh rất mạnh, đúng không?”
Đối phương bỗng nhiên chạy vào nhà, cầm một cái búa, giáng xuống một gốc đại thụ. Trên cây treo một miếng đồng, anh ta đập mạnh vào đó.
“Keng keng keng!” Âm thanh vang vọng mấy tiếng, truyền đi xa.
Cửa các hộ xung quanh đều mở ra, một đám người cầm dụng cụ lao ra, trong đó có rất nhiều người đều đem theo trường đao, trường mâu, thậm chí có người còn vác cả súng săn!
Chưa đến hai phút, cửa nhà người này đã có mấy chục người vây quanh, hơn nữa vẫn còn người kéo đến không ngừng.
Ngô Bình và Miêu Chân Cốc đều rất kinh ngạc, chỉ gõ vào miếng đồng vài tiếng mà có thể có hiệu quả như vậy rồi, bọn họ đã trải qua chuyện gì?
“Các người là ai?”. Một người đàn ông trung niên cao lớn thô kệch xông lên phía trước, tay cầm một thanh Quỷ Đầu Đao, đao khí nặng nề, rõ ràng là đao đã từng giết người.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Chúng tôi đến là để tìm một người”.
Cậu chỉ vào chiếc xe bên ngoài cửa: “Người kia từng ngồi chiếc xe này, đi từ Trung Châu đến đây”.
Nghe Ngô Bình nói như vậy, mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó hỏi: “Người cậu tìm tên gì?”
Ngô Bình: “Cô ấy tên Tuyết Vũ, sáng hôm qua ngồi trên chiếc xe này”.
Nghe Ngô Bình nói như vậy, người này nói: “Tuyết tiên sư ở trên thôn chúng tôi, nhưng hiện tại cô ấy không thể đi ra gặp cậu”.
Ngô Bình: “Ồ, cô ấy ở trên thôn, sao cô ấy lại đến đây?”
Người này nói với những người khác: “Không sao cả, quay về hết đi”.
Sau đó nói với Ngô Bình và Miêu Chân Cốc: “Hai vị, xin vào trong sân rồi nói chuyện”.
Ông ta mời hai người đến một căn nhà cách đó không xa, trong nhà có đình nghỉ mắt, trong đình có mấy chiếc ghế dựa. Mọi người ngồi xuống, ông ta rót trà, nói: “Tuyết tiên sư là do chúng tôi mời đến giúp”.
Ngô Bình: “Các ông nhận ra Vũ Tuyết?”
“Không nhận ra. Nhưng chúng tôi dựa vào quan hệ nên mời người của Tiên Vương Môn đến, cũng chính là Tuyết tiên sư”.
Ngô Bình: “Các ông mời Tuyết Vũ đến làm gì?”
Danh Sách Chương: