Ngô Bình vừa suy nghĩ, anh nhẹ nhàng chuyển động hồ lô, chỉ vào cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ, dùng tiên văn nói: “Gọt… nó!”
Mặt người thoáng mơ hồ, trong hồ lô bỗng phóng ra một tia sát quang, nó bay về phía cây cổ thụ, rất nhanh, chữ “nó” vừa xuất hiện thì cổ thụ đã bị cắt đứt!
Ngô Bình kinh ngạc nói: “Lợi hại!”
Advertisement
Sát quang quay về, mặt người kia nhìn Ngô Bình chằm chằm, trong đầu Ngô Bình bỗng xuất hiện một vài thông tin, đại khái nói là, sử dụng Sát Hồ cần phải có năng lượng.
Trong tay Ngô Bình có không ít tiên thạch, anh lấy ra mấy viên hỏi: “Vật này có được không?”
Advertisement
Mặt người khẽ lắc lư, ý là không được.
Ngô Bình lại lấy ra tiền bùa cho nó xem, mặt người vẫn lắc đầu.
Cuối cùng Ngô Bình lấy ra một miếng phù bảo, thứ đồ này so với tiền bùa đáng giá hơn nhiều.
Không ngờ, lần này mặt người không lắc, nó há to miệng, phù bảo đã bị nó nuốt trọn vào miệng. Sau đó, mặt người quay vào trong hồ lô vàng, Ngô Bình cũng đậy nắp lại.
Anh như nghĩ đến gì đó, lầm bầm nói: “Xem ra muốn mời vị này ra tay thì phải cho nó lợi ích. Chém một cái cây mà đã muốn một miếng phù bảo của mình rồi, giết một người không lẽ khiến ta phá sản mất. Mắc, quá mắc rồi!”
Anh vội ném hồ lô về lại, tiếp tục tìm kiếm thứ hữu dụng.
Ngô Bình tìm ra hai thanh lưỡi băng sát phù, thứ này một khi được sử dụng thì có thể bắn ra ba nghìn lưỡi băng, khắp thiên tiên thì bình thường đều có thể chém chết, thầm nghĩ có lẽ có thể giết chết được Lôi Thần kia nhỉ?
Sau đó, anh lại lấy ngọc bội không gian ra, đây là do sư phụ Trần Đạo Huyền tặng cho, bên trong có không ít đồ, có tiền bùa, tiên thạch, với cả bùa chú.
Anh cứ tìm tòi, từ bên trong lấy ra một lá búa có kiếm khí kinh người. Bùa đặt trong một hộp ngọc, trong hộp có một cuốn sổ nhỏ, bên trên ghi chép lai lịch và lực sát thương của bùa này.
Bên trên viết rõ, bùa này gọi là “bùa kiếm Vô Tương”, do phong chủ đứng đầu Vô Tương Phong luyện thành. Uy lực bùa này cực lớn, có thể chém một vị Thiên Tiên! Thế nhưng, nếu sử dụng nó thì cần dùng đến thủ pháp đặc biệt của Vô Tương, mà thủ pháp này từ lúc Trần Đạo Huyền đã sớm truyền cho anh rồi.
“Vậy mà lại có thể chém hạ được một vị Thiên Tiên, thật lợi hại! Xem ra phong chủ đầu tiên ban đầu kia, thực lực chắc chắn rất đáng sợ!”
Anh tiếp tục lật tìm, lại lấy ra một sợi dây màu tím vàng, thứ này có thể trói được tu sĩ từ cảnh giới Động Thiên trở xuống, nói không chừng sẽ hữu dụng.
Viêm Dương thấy Ngô Bình có được nhiều thứ hay ho như vậy, ngưỡng mộ nói: “Thượng tiên không hổ là truyền nhân tiên vực Vĩnh Hằng, trên người có nhiều bảo bối như vậy”.
Ngô Bình: “Lôi Thần gì đó có thực lực rất mạnh, tôi phải chuẩn bị thật tốt”.
Viêm Dương: “Thượng tiên, thực lực người rất mạnh, không biết có thể đánh thử một trận không?”
Ngô Bình trong lòng cũng không có gì khó chịu, nói: “Nếu ta trở thành võ quân, thực lực có thể trấn áp một chân quân bình thường. Nhưng nếu như đối đầu với Thượng tiên Quân thì không dễ nói. Dù sao chênh lệch cảnh giới cũng quá nhiều”.
Viêm Dương: “Tư chất Thượng tiên nghịch thiên, sau này nhất định sẽ trở thành thần quân”.
Danh Sách Chương: