Bên ngoài sơn trang, một tướng quân trẻ tuổi của nước Tống lạnh lùng nhìn vào sơn trang, vẻ ngoài vô cùng đẹp, đằng sau là một trăm chiếc thiết giáp và hai mươi chiếc xe tăng, chỉ cần người này ra lệnh thì có thể lập tức san bằng sơn trang nhỏ bé này.
Nhưng người này mãi vẫn không ra lệnh vì người thân cận đã nhắc sơn trang này không đơn giản, bên trong người tu hành.
Bất chợt một tia sáng từ xa lao tới, xuất hiện bên cạnh Tiểu Tuấn.
“Bố ơi"
Tiểu Tuấn mừng rỡ nhào vào lòng Ngô Bình, ôm cổ cậu.
Ngô Bình xoa đầu nhỏ của cậu bé, sau đó hỏi Phương Lập: “Xảy ra chuyện gì?”
Phương Lập vội nói: “Chủ nhân, không biết sao nước Tống lại chiếm được Giang Nam, mấy trăm nghìn quân tiến vào chiếm đóng, bên phía bắc đang phòng ngự. Sáng hôm nay, một tướng quân họ Chu nghe nói hoàn cảnh sống bên sơn trang chúng ta không tệ nên cho. người tới đuổi chúng ta, muốn chiếm nơi này, chúng ta tất nhiên không đồng ý, cho người đánh đuổi đám linh kia. Không ngờ đối phương chưa từ bỏ, phái thêm mấy. chục cao thủ tới, toàn bộ đều bị tôi xử lý. Đối phương thấy chúng ta không dễ chọc nên dẫn theo xe tăng và thiết giáp tới, định san bằng sơn trang”.
Giờ phút này, tướng quân trẻ kia đang cầm loa kêu gọi sơn trang đầu hàng: “Người ở bên trong nghe cho kỹ! Tôi ra thời gian cho các người là trong 10 phút phải đi ra nhận tôi, bằng không chúng tôi sẽ nã pháo!”
Thấy cảnh này, Phương Lập cười lạnh một tiếng: “Chủ nhân, tôi sẽ diệt họ ngay bây giờ!”
Ngô Bình nói: “Người này dám đụng vào sơn trang Hoàng Long thì chuyện không đơn giản, tôi đi gặp đối phương!”
Nói xong, cậu bế Tiểu Tuấn trên vai, đột nhiên xuất hiện trước mặt tướng quân kia.
'Tướng quân này môi hồng răng trắng, tướng tá không cao nhưng gương mặt tỉnh tế. Ngô Bình vừa nhìn đã biết đây là một nữ tướng.
Ngô Bình thấy vậy, trong lòng dao động, vì đây là một trong 10 người trên Mỹ Nhân Đồ.
Cậu cười hỏi: “Mỹ nữ muốn cho nổ sơn trang Hoàng Long à?”
Tướng quân xinh đẹp lạnh lùng nhìn Ngô Bình: “Anh có thể nhìn ra tôi là nữ sao?”
Ngô Bình thở dài: “Chỉ cần không mù thì đều nhìn ra được!”
'Tướng quân xinh đẹp hừ một tiếng: “Hạn cho các người trong ba ngày phải dọn ra khỏi sơn trang này, nếu không bản tướng quân sẽ cho nổ tan tành nơi này”.
Ngô Bình cười nói: “Sơn trang này tặng cho tướng quân cũng được!”
Tướng quân xinh đẹp ngớ người, cô ta không ngờ Ngô Bình lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Ngô Bình nhìn cô ta, hỏi: “Tướng quân còn yêu cầu gì cứ nói, tiểu dân nhất định sẽ dốc sức hoàn thành!”
Tướng quân xinh đẹp cắn răng nói: “Nghe bảo là anh rất có tiền, vậy giao hết vàng bạc châu báu ra đây!”
Ngô Bình gật đầu: “Được!”
Mấy năm nay lượng châu báu mà cậu cất chứa rất nhiều, vừa vung tay lên là đã có một đống vàng, đồ cổ, ngọc thạch xuất hiện trước mặt nữ tướng quân, thành cả ngọn núi nhỏ.
Nữ tướng quân ngơ ngác, cô ta nhìn núi vàng bạc châu báu mà không nói ra được chữ nào.
Ngô Bình cười hỏi: “Tướng quân còn yêu cầu gì không?”
Tướng quân xinh đẹp vung tay nói với cấp dưới: “Lùi ra ngoài phạm vi mười dặm!”
“Vâng!", mọi người nghe lệnh lui ra sau. Hiện trường chỉ còn lại Ngô Bình và nữ tướng quân kia, cô ta nhìn Ngô Bình rồi thở dài: “Không phải anh nên
tức giận, sau đó nên đánh tôi một trận sao?”
Danh Sách Chương: