Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2550

Ngay sau đó, cả thôn Minh đã chìm trong sương khói. Người đàn ông nọ kinh ngạc, đến khi hoàn hồn và ném ngọc ra thì Ngô Bình đã lẩn vào màn sương rồi biến mất.

Hoá ra, trước khi vào thôn, anh đã âm thầm bày huyễn trận. Khi anh lấy ngọc Huyễn Tượng ra, huyễn trận đã được khởi động ngay tức khắc.

Có điều huyễn trận đơn giản này không kéo dài quá lâu, anh phải nhanh chóng rời đi.

“Bùa Địa Độn, đi!”

Ánh sáng loé lên, Ngô Bình đã chạy được hơn nghìn dặm. Anh đến huyện lỵ gần đó, vào một khách sạn rồi thả Nhậm San San ra.

Nhậm San San vừa ra ngoài đã trông thấy bộ dạng thảm hại của Ngô Bình, máu bê bết khắp người, mặt trắng bệch.

“Ngô Bình, anh làm sao thế này!”, Nhậm San San rất đau lòng, vội vã lau máu trên mặt anh.

Ngô Bình mỉm cười: “Không sao. Anh giao đấu với người của thôn này, không đánh thắng, chịu vài đòn của họ”.

Nhậm San San ôm chặt anh rồi khóc nức nở. Trước đó cô ấy đã rất sợ hãi, bây giờ an toàn rồi mà vẫn còn thấp thỏm lắm.

Ngô Bình nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô ấy, đoạn an ủi: “Không sao nữa rồi. Có anh ở đây, sẽ không ai làm hại em được đâu”.

Rồi anh hỏi: “San San à, sao em lại ở đây?”

Thế là Nhậm San San kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh biết. Nghe xong, Ngô Bình híp mắt lại: “Xem ra mấy đại cổ đông ấy có vấn đề. Trước đó anh gọi điện cho bố em, có một người phụ nữ lạ đã bắt máy”.

Nhậm San San sửng sốt: “Bố em cũng gặp chuyện rồi ư? Ngô Bình à, chúng ta về nhanh đi!”

Ngô Bình nói: “Không cần gấp gáp, chờ anh trút giận giúp em xong xuôi rồi chúng ta sẽ về”.

Nhậm San San ngẩn ra: “Trút giận?”

Ngô Bình đáp: “Anh không đánh lại họ, nhưng trợ thủ của anh sắp đến rồi, lát nữa cô ấy sẽ dạy dỗ đám người đó giúp anh”.

Nhậm San San hiếu kỳ hỏi: “Trợ thủ của anh là ai thế?”

“Là tôi”.

Cánh cửa đột nhiên bị ai đó đẩy ra. Long Thanh Khâm bước vào, theo sau là Viêm Dương.

Ngô Bình vội đứng dậy: “Thanh Khâm”.

Thấy anh bị thương, Long Thanh Khâm tò mò hỏi: “Ai lại có thể đánh anh ra nông nỗi này vậy? Anh là Nhân Vương kia mà”.

Ngô Bình thở dài: “Đoạt Thiên Tiên Tôn, mà còn là Võ Tiên Tôn”.

Long Thanh Khâm cười nói: “Vận số của anh tốt thật, còn gặp được cả Võ Tiên Tôn. Thú vị đấy, để tôi đi gặp người này!”

Ngô Bình nói với Viêm Dương: “Đưa San San về Hải Thành, tìm một nơi an toàn rồi chờ ta sang đó”.

Viêm Dương đáp: “Vâng”.

Tuy không muốn xa Ngô Bình, nhưng Nhậm San San biết mình ở lại cũng không giúp được gì, bèn ngoan ngoãn vâng lời, cùng Viêm Dương rời huyện lỵ này và trở về Hải Thành.

Sau khi Nhậm San San đi rồi, Long Thanh Khâm cất lời: “Xem ra anh là người đa tình, cô gái ấy cũng là nửa kia của anh nhỉ?”

Ngô Bình húng hắng bảo: “Thanh Khâm, người nọ là Võ Tiên, cô có đánh lại không? Nếu như không thể, tôi có thể tạm nhẫn nhịn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK