Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 601

Hoa Hồng đáp: “Người biết giải độc nhất định cũng là cao thủ về đầu độc. Chúng ta đều biết chuyện của Đoàn Long mà. Toàn bộ người trên đời này đều lực bất lòng tâm, thế mà anh ấy lại có thể giải trừ thi độc. Điều này chứng tỏ trình độ dùng độc của anh ấy tuyệt đối không phải dạng thường. Cứ chờ đi, có thể anh ấy sẽ mang lại kết quả đáng kinh ngạc cho chúng ta đấy”.

Trời tờ mờ sáng. Ngô Bình nhanh chóng băng qua rừng cây. Sau hơn nửa giờ, anh đã xuất hiện gần khu vực mục tiêu, bèn giảm tốc độ lại.

Lúc này trời đã hửng sáng, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng người phía trước. Anh trèo lên cây, chậm rãi đến gần. Đến khi trèo lên ngọn cây cao nhất, anh mới nhìn rõ cảnh tượng phía trước.

Mười mấy toà nhà tre hai tầng được xây dựng rải rác trên một khu đất bằng phẳng, xung quanh là năm tháp canh gác làm bằng tre. Mỗi tháp có hai người quan sát tình hình chung quanh, tất cả đều cầm súng trong tay.

Anh rất bình tĩnh nấp sau tàng lá, yên lặng quan sát.

Chừng hai mươi phút trôi qua, có người cầm xô nước đi ra con suối cách đó không xa để lấy nước. Ngô Bình chớp lấy cơ hội, bèn lặng lẽ bám theo.

Anh đi vòng, chẳng mấy chốc đã đến gần con suối, sau đó ẩn mình trong bụi cỏ rậm rạp. Trong ba người, có hai người đã lấy nước rời đi, người còn lại chạy ra một góc để đi vệ sinh, sau khi kéo quần lại xách xô nước lên.

Chính vào lúc này, Ngô Bình cong ngón tay búng một cái, người kia lập tức sững ra rồi cứng đờ lại. Ngô Bình b ắn ra một làn khói khiến nó xộc vào mũi người kia. Đối phương ngây ra, ánh mắt từ từ trở nên trống rỗng.

Anh niệm vài câu, người đó lập tức tiến lại gần, đôi mắt vẫn đờ đẫn.

Đưa lọ thi độc cho đối phương, Ngô Bình ra lệnh: “Đổ nó vào canh, cơm hoặc rượu khi nấu ăn”.

Người kia đã bị khống chế, cầm lấy chiếc lọ ấy rồi gật đầu, sau đó tiếp tục xách xô nước trở về.

Sau đó Ngô Bình quay lại cây, quan sát thật kỹ tình hình phía đối diện.

Một giờ sau, khói bếp bốc lên, đám người kia bắt đầu nấu nướng rồi, mùi thơm của thức ăn bay thoang thoảng. Ngô Bình còn ngửi được cả mùi thịt kho tàu và gà tỏi ớt. Chắc hẳn có một phần trong số họ là người Viêm Long, vì các loại gia vị bản địa thường sử dụng trong các món Đông Nam Á tuyệt đối không phải mùi vị này.

Trước đó, anh đã báo cho Đường Băng Vân, bảo họ tiến lại gần phía này. Nửa giờ nữa trôi qua, họ đã đứng cách đó vài trăm mét. Ngô Bình nói qua máy truyền tin: “Mọi người đứng chờ tại chỗ, tôi cảm thấy sắp được rồi”.

Quả nhiên, chưa đầy vài phút sau, bên trong đã có người ôm bụng đau đớn thét lên. Những tiếng la hét thảm thiết càng lúc càng nhiều hơn. Hiện trường hỗn loạn vô cùng.

Ngô Bình nói: “Thi độc phát tác rồi!”

Đường Băng Vân ra lệnh cho mọi người hành động độc lập. Khả Ái dùng súng bắn chết người trên tháp canh gác rồi trèo lên đó. Huyết Đao và Tàng Phong tấn công từ hai phía trái, phải. Đường Băng Vân và King Kong thì tấn công chính diện.

Khi đi qua gốc cây, Đường Băng Vân đặt súng bắn tỉa xuống.

Ngô Bình vội vàng nhảy xuống, cùng Khả Ái lên tháp canh gác. Vừa lấy được súng bắn tỉa, Tàng Phong và Huyết Đao đã ra tay. Mỗi lần gặp ai đang gào thét, bọn họ liền nâng súng lên bắn, còn chẳng chớp mắt lấy một cái.

Đột nhiên có một người đàn ông cao to xông ra. Mặt tên đó đen sì, tay nổi đầy mụn mủ, nhưng vẫn phát huy được một phần sức chiến đấu, giận dữ lao về phía Tàng Phong.

“Pằng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK