Họ về chưa được nửa tiếng thì kèn đã vang lên, mọi người nhanh chóng thức dậy, tham gia tập thể dục buổi sáng.
Thể dục buổi sáng ở học viện quân sự rất khác so với bên ngoài vì nó được mấy đại sư võ học cùng sáng tạo ra, độ khó rất cao. Chỉ cần tập một lần bài tập này thì đã mệt đến mồ hôi nhễ nhại, toàn thân đều được rèn luyện.
Lần đầu tiên Ngô Bình tập thể dục buổi sáng nhưng cũng không thấy bài tập này có gì quá khó.
Trên thao trường có rất nhiều học viên, chia theo lớp, tạo thành đội hình vuông văn, động tác đều răm rắp.
Sau khi hoạt động thể dục buổi sáng kết thúc, thì đến giờ ăn sáng, cuối cùng là lên lớp.
Vì đã là lớp cao cấp nên chương trình học chủ yếu xoáy vào rèn luyện thực chiến. Còn về các tiết lý luận còn khuyết trước đó thì Ngô Bình chỉ có thể tự đi học bù.
Bài huấn luyện thực chiến hôm nay cần mọi người đích thân ra chiến trường, cùng quân đội tác chiến.
Đại Hạ hiện giờ không hề yên bình, biên cương phía bắc. là đế quốc La Sát hùng mạnh, người La Sát giỏi chiến đấu, lãnh thổ lớn gấp đôi Đại Hạ, đất nước họ mạnh không kém gì Đại Hạ.
Biên cương phía Đông là Đông Doanh, Tiểu La, vì phía bắc giáp với nước lớn nên cũng thường xuyên có va chạm với Đại Hạ.
Biên cương phía nam là phức tạp nhất, tiền triều là triều Tống, năm xưa bị đánh chạy về phía nam, dần dần xâm chiếm nhiều quốc gia phía nam, thành lập nên nước Tống hiện giờ.
Thực lực của nước Tống không bằng Đại Hạ nhưng kinh tế lại phồn vinh, văn hóa phát triển. Ngoài mặt hai nước. Hạ - Tống không có mâu thuẫn nhưng trên thực tế lại không ngừng có xích mích nhỏ, biên cương thường xuyên có xung đột quy mô lớn.
Ngoài nước Tống ra, nước Đồ Na ở Tây Nam cũng là một nước lớn. Diện mạo của người Đồ Na không giống người Tống và người Đại Hạ, vì vậy thường xuyên bị người Đại Hạ và người Tống liên kết xử lý. Chẳng hạn sáu mươi lãm năm trước, nước Hạ và nước Tống đã liên thủ nuốt chứng hơn một triệu tám trăm kilomet vuông của nước Đồ Na.
Hôm nay, nơi mà mấy người Ngô Bình phải đến là biên cương của Đại Hạ và nước Đồ Na, hai bên đang có một cuộc chiến tranh cục bộ quy mô nhỏ diễn ra.
Một chiếc máy bay siêu thanh bay qua mấy nghìn kilomet, đưa Ngô Bình từ lớp học cao cấp đến chiến trường. ở biên cương.
Máy bay vừa đáp đất thì Ngô Bình đã nghe thấy tiếng súng dày đặc từ xa truyền đến, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng bom.
Đối với Ngô Bình mà nói, việc chỉ huy chiến trận kiểu này không có gì khó, cậu vừa xuống máy bay thì đã đưa mấy người Dương Quốc Hào cùng đến tiếp nhận một chỉ đội gồm một trăm năm mươi người, sau đó dẫn dắt họ tấn công lực lượng nước Đồ Na.
Chỉ trong mười tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cậu đã đưa người tiêu diệt hai trăm năm mươi bảy người , giành được. lượng lớn vũ khí. Vì hai nước đều không muốn mở rộng quy mô chiến tranh nên chỉ đánh theo tốp nhỏ, nhưng nhóm Ngô Bình lại phá tan phòng tuyến của đối phương chỉ trong tích tắc, giống như một con dao nhọn đâm thẳng vào bụng đối phương.
Giờ thứ mười, phút thứ mười lăm, Ngô Bình dẫn quân đánh vào một thành phố nhỏ của nước Đồ Na, cùng lúc đó, quân trấn giữ biên cương cũng lập tức phái một đội quân đến, yểm trợ phía sau cho Ngô Bình.
Sau đó, phía nước Đồ Na liền tập hợp quân đội, điên cuồng tấn công vào khu vực Ngô Bình đang chiếm đóng. Nhưng vì đã muộn nên dù họ có tấn công thế nào đều không thể giành lại được lãnh thổ đã mất.
Giờ thứ mười hai, quân trấn giữ biên cương đã tiếp quản thành phố nhỏ mà Ngô Bình chiếm được, còn mấy người họ vì xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ nên đã rời hỏi tiền tuyến trước.
Mấy người Ngô Bình được đưa đến bộ chỉ huy, họ vừa vào tòa lầu của bộ chỉ huy, các quân nhân trong đại sảnh đã vỗ tay rần rần, một trung tướng bước vội đến đón, đưa hai tay ôm chặt lấy Ngô Bình, cười hehe nói: “Trò Ngô, trận chiến hôm nay của các trò đã giành được cho Đại Hạ ta hai trăm bốn mươi kilomet vuông quốc thổ. Tôi đã xin cấp trên, cấp trên đang chuẩn bị ghi công hạng hai cho tập thể các trò, và ghi công hạng nhất cho riêng cậu”.
Từ xưa đến giờ, có thể mở mang bờ cõi luôn là công lớn, Ngô Bình có thể giành được chiến công hạng nhất cũng không có gì lạ.
Mấy người Dương Quốc Hào vô cùng vui mừng và phấn khởi, chuyện lập công trong khi huấn luyện thực chiến không phải chưa từng có nhưng trường hợp giành được. chiến công hạng nhất như Ngô Bình thì cực hiếm, cũng chỉ có mấy người trong lịch sử.
Ngô Bình: “Cảm ơn tướng quân”. Trung tướng nói: “Buổi huấn luyện hôm nay của các trò đã kết thúc, nửa tiếng nữa sẽ quay về học viện quân sự, hi vọng sau này các trò sẽ đến thường xuyên”.
Vị tướng lĩnh đó nói vài câu khách sáo rồi vội vã rời đi, ông ta còn bận phải chỉ huy chiến trận.
Mấy người Ngô Bình được đưa đến khu vực nghỉ ngơi, họ vừa ngồi xuống thì có một quân nhân mặc quân phục bước đến, tuổi tác không lớn lắm, tâm hai mươi tuổi.
Danh Sách Chương: