Tử Bất Ngữ cảm khái: “Vậy là quá giỏi. Khó trách chỉ một đấm đã đánh chết tùy tùng của tôi”.
Ngô Bình liếc nhìn cái hố to đầy máu kia, nói: “Tôi nhất thời không kìm nén được lửa giận, mới lỡ tay đánh chết, mong Tử tiên sinh không trách”.
Tử Bất Ngữ cười đáp: “Do tùy tùng của tôi đánh bị thương người khác trước, chết cũng chưa hết tội”.
Advertisement
Thấy Tử Bất Ngữ là người phân rõ phải trái, Ngô Bình liền nói: “Tử tiên sinh từ xa tới là khách, chi bằng về nhà tôi ngồi chơi, tôi sẽ tiếp đoán tận tình”.
Tử Bất Ngữ xua tay: “Đến vội quá nên cũng không đem theo lễ vật, thôi thì đợi hôm khác tôi sẽ tới bái phỏng sau”.
Advertisement
Ông ta chỉ vào thiếu niên vẫn đang quỳ trên đất: “Mong huynh hãy tha cho thằng nhóc dốt nát nhà tôi. Về nhà chắc chắn tôi sẽ phạt nặng nó”.
Ngô Bình đoán chắc hẳn Tử Bất Ngữ là thủ lĩnh đạo Nho, bởi vậy anh cũng không tiện đắc tội, bèn cười nói: “Trẻ con ấy mà, khó tránh khỏi phạm sai, chuyện này coi như kết thúc tại đây”.
Anh liếc thiếu niên, hỏi: “Cậu tên gì?”
Thiếu niên đáp: “Vãn bối là Tử Nhan”.
Ngô Bình: “Tử Nhan, chúng ta không đánh thì không quen. Cậu đã tự nhận mình là vãn bối, vậy thì ta cũng không thể để cậu về tay không được”.
Anh lấy ra một hồ lô thuốc, nói: “Ta thấy việc tu luyện của cậu đang gặp chướng ngại chưa thể đột phá, bình thuốc này có thể giúp cậu đột phá”.
Nhà nho tu hành coi trọng ngộ tính, hồ lô thuốc mà Ngô Bình tặng có tên là đan Khai Ngộ, có thể nâng cao ngộ tính của con người.
Tử Nhan vui mừng: “Đa tạ tiền bối ban tặng”.
Tử Bất Ngữ liếc nhìn, biết đấy là một món đồ quý thì mỉm cười, nói: “Để Lý huynh phải tốn kém rồi”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ta đây biết sơ sơ về đan đạo, nếu sau này Tử huynh có việc cần thì cứ đến tìm ta”.
Anh nói như vậy là đang cho đối phương lợi ích để thể hiện sự thân thiện.
Tử Bất Ngữ lập tức nhận lấy, mỉm cười, nói: “Vậy sau này ta phải làm phiền đến Lý huynh nhiều rồi”.
Hai bên khách sáo với nhau vài câu thì Tử Bất Ngữ chào tạm biệt rồi dắt theo một đám người rời khỏi núi.
Họ vừa đi khỏi thì hai mươi long vệ liền xuất hiện bên cạnh Ngô Bình, họ tưởng đâu sẽ có một trận ác chiến, không ngờ hai bên lại kết thúc hòa bình.
Một long vệ nói: “Long chủ, tiểu nhân cảm thấy thực lực của người này rất đáng sợ”.
Danh Sách Chương: