Các tiêu sư khác không biết về việc Ngô Bình bán đan dược, anh cũng không định nói cho họ biết. Sau khi trở lại khách điếm, anh tiếp tục ngưng tụ ra Ngũ Hành Độn Thổ chân phù.
Sáng hôm sau, Ngô Bình và đoàn xe hộ tống tiếp tục lên đường. Nhưng bọn họ vừa rời khỏi thành không bao lâu thì xung quanh đã xuất hiện hơn chục cao thủ Bí cảnh! Lần này, người đàn ông trung niên họ Chung cũng xuất hiện.
Người đàn ông trung niên cười nói: "Thì ra anh bạn lại là một tiêu đầu".
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Ông ngày hôm qua đã phái người định giết tôi để cướp của, giờ lại dẫn người tới đây. Ông cho rằng dùng một đống rác rưởi như vậy có thể đối phó với tôi sao?"
Gã đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng: "Tôi biết cậu rất mạnh. Nhưng cậu nhìn cho rõ, trong tay tôi có một món pháp khí!"
Vừa nói, trong tay gã đàn ông trung niên xuất hiện một tấm gương, kích thước bằng lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Advertisement
Ngô Bình thở dài: "Vì chút đan dược mà ngay cả pháp khí cũng lôi ra rồi. Nói cho tôi biết, ông muốn gì?"
Vừa nói, anh vừa âm thầm kích hoạt chân phù. Sau khi tu luyện cả đêm hôm qua, anh đã tích được rất nhiều pháp lực trong chân phù, vì vậy bây giờ anh còn mạnh hơn trước.
Gã đàn ông trung niên lạnh lùng nói: "Để người của tôi trói cậu lại, sau đó cậu đi cùng tôi đến một nơi. Chờ đến nơi, chỉ cần cậu nói ra những đan dược này xuất xứ từ đâu, chúng tôi sẽ không làm khó dễ cậu".
Ông ta vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên nổi lên sương mù. Gã đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên, đang tự hỏi vì sao lại xuất hiện sương mù thì một đạo sát quang đã tới gần.
Ông ta chỉ kịp xoay chiếc gương sang một bên thì đã bị Ngô Bình chém bay đầu. Chiếc gương thần trong tay ông ta bị Ngô Bình lấy đi. Những người còn lại không có pháp khí, vì vậy họ đương nhiên không phải đối thủ của anh. Trong vòng chưa đến mười giây, tất cả mười mấy cao thủ Bí cảnh ở đó đều ngã xuống trong vũng máu!
Ngô Bình quay lại ngồi trên lưng ngựa, bình thản như thể anh chưa bao giờ động thủ. Tuy nhiên, hiện giờ trong tay anh có thêm chiếc gương thần.
Mặc dù các tiêu đầu đã quen với điều này, nhưng họ vẫn vô cùng sốc.
Ngô Bình sai người khám xét các xác chết và tìm thấy một số phiếu tiền, bùa và vũ khí tốt. Anh chỉ lấy phiếu tiền và để các tiêu sư chia nhau phần còn lại.
Đoàn hộ tống tiếp tục đi về phía Tây, lần này đi được hơn trăm dặm thì lại có một đám người đuổi tới muốn giết bọn họ.
Ngô Bình quan sát và phán đoán rằng nhóm người này đến từ Thiên Tương Tông. Bọn họ đã đuổi theo đoàn hộ tống cả ngày lẫn đêm và bây giờ mới đến được đây.
Anh không khỏi phì cười, nói: “Những kẻ này thật là kiên trì, vậy chúng ta chơi đùa cùng bọn chúng một chút”, nói xong anh vung tay lên, kích hoạt Ngũ Hành Độn Thổ chân phù.
Có được chân phù, thuật độn thổ của anh càng trở nên kỳ diệu hơn. Ánh sáng màu vàng lóe lên, tất cả mọi người biến mất tại chỗ. Vài phút sau, đoàn hộ tống đã xuất hiện cách đó hàng nghìn dặm!
Nhóm người đuổi giết đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, một người trong số chúng cũng dùng bùa độn thổ để tiếp tục đuổi theo hướng đoàn hộ tống. Tuy nhiên, tác dụng của lá bùa này rõ ràng không tốt bằng của Ngô Bình.
Khi họ xuất hiện ở một nơi khác, họ mới đi được có bảy trăm dặm và còn cách đoàn hộ tống của Ngô Bình hơn ba trăm dặm!
“Đáng chết!”, tay thủ lĩnh của đoàn người truy đuổi tức đến hộc máu gầm lên: “Tiếp tục đuổi theo!”
Danh Sách Chương: