Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 929

Song, mẹ Bạch Băng vẫn rất nhiệt tình chạy vào bếp chuẩn bị cả đống đồ ăn, sau đó mời Ngô Bình thưởng thức.

Ngô Bình bó tay nên đành ngồi nói chuyện với Bạch Băng trong lúc mẹ cô ấy nấu nướng. Chờ khi đồ ăn xong xuôi, Bạch Băng đã no nên chỉ chấm mút một chút.

Ngô Bình thì vẫn ăn tiếp được, nên cứ thế đánh chén ngon lành.

Thấy Ngô Bình ăn ngon, mẹ Bạch Băng rất vui. Đã lâu rồi trong nhà bà ấy không có bóng dáng đàn ông, hai mẹ con ăn như mèo như chứ không ăn to nói lớn như này, mẹ Bạch Băng thầm nghĩ con gái mình nên tìm một cậu bạn trai như thế này mới tốt.

Ăn uống xong, Ngô Bình lại uống trà rồi nói: “Bác ơi, cháu để toa thuốc ở đây nhé, giờ cháu phải về rồi”.

Mẹ Bạch Băng cười nói: “Nay muộn rồi, hay mai cháu hãy về”.

Ngô Bình vội nói: “Thôi ạ, cháu ở lại không tiện…”

“Không tiện cái gì, nhà bác có phòng trống mà, cháu ở đây là được”.

Mẹ Bạch Băng quyết giữ Ngô Bình, hết cách nên anh đành đồng ý.

Vì có mẹ của Bạch Băng ở đây nên Ngô Bình ngại không dám chạy sang phòng Bạch Băng chơi, hơn mười giờ tối thì anh về phòng nghỉ ngơi. Hai mẹ con Bạch Băng thì trò chuyện không ngớt đến tận đêm khuya.

Ngô Bình ngồi thiền trong phòng. Đến khi trời sáng, anh kéo rèm cửa sổ ra thì nhìn thấy biển hiệu mỳ thịt bò ở quán đối diện nhà, anh chợt nhớ tới có một người ở huyện Cái đã sưu tầm được khá nhiều dược phách, sau đó phân vân không biết có nên tới chơi không.

Nghĩ tới đây, Ngô Bình lấy điện thoại ra rồi gọi vào số của Đồ Bảo Toàn.

Điện thoại được kết nối nhanh chóng, một giọng nói sang sảng vang lên: “Alo, ai thế?”

Ngô Bình nói: “Đồ Bảo Toàn, tôi là Ngô Bình, tôi đang ở huyện Cái”.

Đồ Bảo Toàn ngẩn ra, Ngô Bình là ai? Nhưng ngay sau đó, ông ta run lên rồi nhớ ra chuyện tranh hổ phách với Ngô Bình lần trước rồi nói: “Ra là cậu Ngô, xin lỗi nhé, ban nãy tôi không nhận ra giọng cậu. Cậu đang ở huyện Cái à? Tốt quá, cậu ở đâu, tôi sẽ đến đón ngay”.

Ngô Bình: “Tôi nhớ ông từng bảo sư phụ ông đã sưu tầm khá nhiều dược phách, giờ tôi muốn tới xem. Ông yên tâm, tôi không cướp đồ đâu, chỉ là giao lưu thôi”.

Tuy Ngô Bình nói vậy, nhưng Đồ Bảo Toàn vẫn thấy lo lắng. Sư phụ của ông ta mà gặp Ngô Bình thì cũng tắt điện, nhỡ hai bên xảy ra tranh chấp thì ông ta to tội! Nhưng Ngô Bình đã nói vậy rồi thì ông ta cũng không thể từ chối, Đồ Bảo Toàn do dự rồi nói: “Cậu Ngô, tôi sẽ cho xe tới đón cậu rồi chúng ta gặp nhau nhé”.

Ngô Bình: “Không cần đâu, cứ nhắn địa chỉ của sư phụ ông cho tôi là được, tôi tự đi”.

Đồ Bảo Toàn bso tay nên đành nói luôn cho Ngô Bình biết địa chỉ của sư phụ mình, ông ta thầm cầu trời có hai bên đừng đánh nhau.

Biết địa chỉ xong, Ngô Bình nói với mẹ Bạch Băng có việc ra ngoài một lát rồi đi.

Vì còn sớm nên đường phố khá thưa người, Ngô Bình phóng xe như bay, loáng cái đã đến một tiểu khu rồi đi tới một căn nhà.

Anh vừa tới thì đã nhìn thấy Đồ Bảo Toàn chỡ sẵn ở đây, hình như ông ta còn chưa vệ sinh cá nhân nên đầu tóc rối bời, chắc vội vàng chạy tới đây.

“Cậu Ngô, cậu đến rồi à”, ông ta mỉm cười rồi chạy lên đón.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK