Hà Chính Khôn giấu vẻ mặt phức tạp đi rồi ho khan một tiếng, nói: “Thầy Ngô, xin hỏi sư phụ của cậu là ai?”
Ngô Bình: “Truyền thừa của tôi có kể thì ông cũng không biết”.
Hà Chính Khôn nói: “Thầy Ngô có thể đến Hà Thị đúng là vinh hạnh của chúng tôi!”
Ông ta đang định lôi kéo Ngô Bình thì chợt có người vào báo: “Cuộc họp của Hà Thị sẽ bắt đầu ngay, mời các vị mau đến đói”
Thì ra đại hội gia tộc chuẩn bị bắt đầu.
Hà Chính Khôn: “Mọi người mau đi tham gia cuộc họp thôi”.
Tất cả mọi người đều đi tới nơi diễn ra cuộc họp, Ngô Bình cũng đi theo. Anh là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh nên một khí muốn đi thì không ai dám ý kiến gì, ngược lại còn thấy đây là vinh dự của gia tộc mình.
Loáng cái, gia chủ của các chỉ đã có mặt đầy đủ, trong đó còn có các tộc lão.
Gia chủ của chỉ thứ nhất đứng dậy, đầu tiên là bài phát biểu mở màn nhàm chán, cuối cùng mới sầm mặt nói: “Gia chủ của chỉ thứ ba đã độc chiếm hai viên đan dược quý hiếm của Hà Thị, hơn nữa dù thế nào cũng không chịu giao ra. Vì thế, tôi và các gia chủ khác cùng các tộc lão đã bàn bạc và nhất trí lấy lại vị trí gia chủ của Hà Chính Hạo, đồng thời phế tu vi của ông ta rồi đuổi ra khỏi gia tộc! Tộc lão Hà Thượng Viễn cũng tước thân phận và bị đuổi khỏi Hà Thị! Còn địa bàn của chỉ thứ ba sẽ chia cho bốn chỉ còn lại”.
Sau đó, bố của Hà Tử Trần là Hà Chính Hạo và ông nội cô ấy là Hà Thượng Viễn đã được giải tới.
Hà Chính Hạo có dáng người cao gầy, ngũ quan đứng đản, ông ấy nhìn Hà Tử Trần rồi cao giọng nói: “Tử Trần, bố bị oan, con nhất định phải minh oan cho bối”
“Hà Chính Hạo! Ông còn già mồm à?”, gia chủ của chỉ thứ nhất lớn tiếng quát.
Hà Tử Trần bước ra rồi nói lớn: “Tôi có bằng chứng chứng minh đan dược không hề bị chi chúng tôi chiếm làm của riêng”.
Cô ấy vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn.
“Hà Tử Trần, cô phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Nếu cô dám nói bừa thì sẽ bị nghiêm trị”, gia chủ của chi thứ nhất là Hà Chính Diệu nghiêm giọng nói.
Hà Tử Trần: “Nếu tôi có nửa lời dối trá thì sẽ chết ngay trước mắt mọi người”.
Hà Chính Diệu nhìn cô ấy rồi nị của cô ra đi”.
Được, lấy băng chứng
Ngô Bình: “Tôi đang giữ băng chứng”.
Anh bước vào giữa đại điện rồi lấy hai cái bình ra: “Để tôi giới thiệu, tôi là Ngô Bình, thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, Hà Tử Trần là vợ sắp cưới của tôi”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều không còn ngạc nhiên nữa, vì họ đã biết hết rồi!
Ngô Bình nói tiếp: “Khi ấy, Hà Thượng Viễn đã cất hai viên đan dược vào trong thời không thần bí trong người mình vì chúng quá quý giá. Giờ đan dược không còn nữa, nhưng vẫn còn hai lưồng đan khí”.
Dứt lời, anh mở một cái bình ra, mọt luồn đan khí cực mờ nhạt bay lên, sau đó anh võ tay một cái, nó lập tức biến thành hình dáng của một viên đan dược, tiếp theo lại biến thành hình người là một bé trai khoảng ba tuổi với vẻ ngu ngơ.
Mọi người nhìn đấy ngây người mà không hiểu ra làm Sao.
Ngô Bình giải thích: “Thật ra đan dược không hề biến mất, chỉ là nó đã có linh tính và tu hành được đạo nên đã thành tinh linh, hay còn được gọi là đan tinh! Sau khi đan dược thành tỉnh thì dược lực sẽ tăng lên gấp bội, vì thế thật ra đan dược không hề bị mất, mà nó luôn ở đó”.
Bấy giờ mọi người mới hiểu, một tộc lão hỏi: “Thầy Ngô, đan tinh này có uống được không?”
Danh Sách Chương: