Cái tên Cổ Trùng Lâu là do Ngô Bình vừa mới tự đặt, cậu lập tức đứng dậy, cười ngây ngô đi đến bên cạnh Cổ Kiếm Nam, trầm giọng hỏi: “Chú ba, đánh người nào ạ?
Cổ Kiếm Nam chỉ vào Âm Giáp Phù phía đối diện nói: “Trùng Lâu, đánh bại cậu ta thì chúng ta thắng. Cháu đừng nương tay, đánh chết cũng không Sao”.
“Cổ Trùng Lâu” gật mạnh một cái: “Cháu biết rồi chú ba, vậy cháu đánh chết hẳn”.
Nghe thấy cuộc nói chuyện quá mức ngông cuồng, Âm Giáp Phù cười nhạo, hắn bước đến trước mấy bước, cao giọng nói: “Tên ngốc, qua đây nhận lấy cái chết này”.
“Cổ Trùng Lâu” trợn mắt nói: “Hừ, bớt khoác lác đi, tôi chỉ cần ba quyền là đánh chết anh đấy”.
Nói rồi cầu sải bước đi về phía Âm Giáp Phù, Âm Giáp Phù khế cười nhạo, trong mắt hắn động tác của Ngô Bình vừa ngu xuẩn vừa chậm chạp, thoạt nhìn không giống cao thủ chút nào. Thế nên lúc Ngô Bình vừa đến gần, hắn thi triển bí kỹ cực mạnh, biến thành hư ảnh đánh một quyền vào cổ cậu.
Động tác của hắn cực kỳ nhanh, người ngoài không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy hắn như biến thành màn sương.
Ngay khi Âm Giáp Phù biến thành màn sương, “Cổ Trùng Lâu” đánh ra một quyền.
“Âm”.
Một âm thanh cực lớn vang lên, Âm Giáp Phù bị đánh đến mức treo trên không trung. Cú đấm của “Cổ Trùng Lâu” đánh trúng vào ngực hắn.
Âm Giáp Phù trợn to mắt, bí pháp của hắn không có sơ hở nào, cậu ta đánh trúng mình bằng cách nào vậy? Hơn nữa hắn cảm thấy thực lực của đối phương cực kỳ đáng sợ, một quyền này gần như khiến hắn mất đi khả năng phản kháng.
“Anh...” “Phụt!”
Ngô Bình thừa cơ đánh thêm một quyền khiến Âm Giáp Phù chảy máu mũi, văng ra xa, gương mặt lõm vào trong, sau đó đập mạnh cả người xuống đất.
Cậu còn muốn đánh quyền thứ ba, người nhà họ Âm vội vàng Âm Giáp Phù, họ đều nhìn ra nếu lại có thêm quyền thứ ba, Âm Giáp Phù chắc chắn sẽ chết.
Ngô Bình nhíu mày, giọng ồm ồm hỏi: “Không đánh nữa sao?”
Sắc mặt người nhà họ Âm cực kỳ khó coi, Âm Phục Hổ kiểm tra vết thương cho Âm Giáp Phù xong, tâm trạng lại càng tồi tệ, ông ta quay đầu lại trợn mắt nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình cũng trợn mắt với ông ta: “Ông không phục? Nếu không phục thì có thể đánh với tôi, tôi đánh chết cái tên khốn kiếp ông”.
Cổ Kiếm Nam mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho Ngô Bình quay về, sau đó lớn tiếng hỏi: “Âm Phục Hổ, nhà họ Âm các ông cứ dứt khoát nhận thua đi”.
Âm Phục Hổ bảo người đưa Âm Giáp Phù đi, ông ta trầm giọng nói: “Vội cái gì? Trận tiếp theo đây, bọn tôi sẽ thắng”.
Một người đàn ông quần áo xộc xệch, vóc dáng không cao bước ra, khoảng ba mươi tuổi, trong tay cầm một bình rượu, thi thoảng còn đổ một ly rượu vào miệng.
Gã vừa uống rượu vừa cười ẩn ý như thể đang trong trạng thái say rượu.
Âm Phục Hổ cao giọng nói: “Đây là cậu Ninh, khách quý của nhà họ Âm, ai trong nhà họ Cổ các ông dám ra ứng chiến?”
Ngô Bình lại bước ra nói: “Một việc không cần nhờ đến người thứ hai, vẫn nên để tôi giải quyết, lần này tôi sẽ ra tay nhẹ hơn”.
Am Phục Hổ hừ một tiếng: “Được, vừa rồi cậu ra tay với Âm Giáp Phù quá nặng, trả lại cậu gấp mười lần”.
Danh Sách Chương: