Ngô Bình không hề ngạc nhiên. Nếu ông lão kia đã nói anh là Chân Quân thì chắc chắn Bối Thế Hầu sẽ hoảng sợ. Ông ta quen nhiều phe quân phiệt thì đã sao, một khi Chân Quân nổi giận, cả gia tộc của ông ta sẽ bị tiêu diệt.
Anh nói với mọi người: “Bối Thế Hầu đến rồi, để tôi bắt ông ta đảm bảo với mọi người nhé?”
Mọi người kinh ngạc, sao Bối Thế Hầu lại đến đây? Chuyện gì vậy?
Advertisement
Bối Thế Hầu dẫn con trai mình đi vào phòng tiệc, ông ta nhìn thấy Lý Vân Đẩu thì quỳ xuống rồi khóc lóc thảm thiết.
“Ông Lý, tôi sai rồi! Năm xưa, tôi không nên đánh ông, cũng không nên lật đổ ông, tôi sai rồi, tôi xin lỗi!”
Nói rồi, ông ta dập đầu xuống đất.
Advertisement
Ngô Bình nhìn ông ta rồi nói: “Ngày trước, ông đánh ông nội tôi bằng tay nào?”
Bối Thế Hầu giơ tay phải lên: “Tay này ạ”.
Ngô Bình: “Phế nó đi”.
Bối Thế Hầu cắn răng, sau đó cầm một con dao lên, định chém phăng cánh tay đó.
Lý Vân Đẩu cản lại: “Thôi được rồi”.
Bối Thế Hầu ngước lên nhìn rồi nói: “Ông Lý, tôi biết lỗi thật rồi”.
Lý Vân Đẩu thở dài rồi nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, tha cho Bối Thế Hầu lần này đi”.
Lý Vân Đẩu đã nhiều tuổi nên không muốn thấy cảnh máu me nữa.
Ngô Bình nói: “Ông tôi đã tha cho ông, nhưng tôi thì chưa. Mấy năm trước, ông đã vơ vét không ít tiền của ngân hàng Nam Dương, tôi cho ông ba ngày để trả lại hết tiền, nếu không làm thì biết hậu quả thế nào rồi đấy”.
Bây giờ Bối Thế Hầu chỉ cần được sống nên đồng ý hết mọi điều kiện: “Vâng, tôi sẽ làm ngay”.
Ngô Bình: “Ở đây đều là các lý sự, mai là đại hội, ông có định đe doạ họ không?”
Bối Thế Hầu sắp khóc đến nơi: “Không, tôi không dám. Mai tôi cũng bầu ông Lý lên làm hội trưởng”.
Mọi người ngẩn ra, Bối Thế Hầu bị làm sao vậy? Tại sao lại sợ nhà họ Lý thế?
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào Bối Thế Hầu rồi nói: “Lý sự Bồi, nghe nói ông thân với quân phiệt các nước lắm hả?”
Bối Thế Hầu vội nói: “Cũng bình thường thôi ạ, chỉ là mua bán qua lại, tôi làm giúp họ ít vật tư quân dụng thôi”.
Ngô Bình: “Ông nhập hàng từ đâu?”
Bối Thế Hầu: “Tôi có bạn ở nước La Sát, ở đó thì chỉ cần có tiền là làm được vũ khí, hơn giá còn rẻ”.
Ngô Bình: “Mời ông ngồi!”
Sau đó, buổi tiệc tiếp diễn trong bầu không khí gượng gạo. Bối Thế Hầu ngồi thêm một lúc thì ra về, đương nhiên ông ta không về nhà, mà quay lại khách sạn kia.
Các vị trưởng lão của Hắc Thiên Giáo vẫn đang ở đây, Bối Thế Hầu vội nói: “Nhà họ Lý đã tha cho tôi rồi, xin các vị cũng tha cho tôi”.
Danh Sách Chương: