Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh gật đầu: “Thế thì tốt. Tìm cơ hội, chúng ta phải giết thêm nhiều tà ma”.  

 

Thấy trong doanh trại không còn chuyện gì nữa, anh bèn bay đến đảo Thanh Long.  

 

Vừa đáp xuống đại doanh, Ngô Bình đã cảm thấy không khí là lạ. Tất cả tướng sĩ đều không ở thao trường, trước lều trại thần tướng lại đứng đầy người.  

 

Advertisement

Anh rảo nhanh đến trước lều, không ngờ có hai hộ vệ ở trước cửa lại đứng ra ngăn anh lại, lạnh lùng bảo: “Phó tướng Tống đang họp, người ngoài không được vào trong!”  

 

Ngô Bình cau mày: “Tôi là tả thần tướng. Cậu không biết ư?”  

 

Advertisement

Hai người này vẫn rất hung hăng: “Tôi mặc kệ anh là tả thần tướng hay hữu thần tướng. Trước mặt phó tướng Tống chúng tôi, anh chẳng là gì cả!”  

 

Ngô Bình nổi giận, đường đường là Võ Quân, làm sao chịu được việc bị nói như vậy? Anh vừa vẫy tay, hai người canh gác lập tức bị một sức mạnh kinh khủng đánh văng ra xa, sau khi đáp xuống đất thì toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép.  

 

Anh đi thẳng vào doanh trại. Trước cửa có một hộ vệ muốn ngăn cản, nhưng khí thế của Ngô Bình khiến người nọ vừa nhấc chân đã quỳ rạp xuống đất.  

 

Ngô Bình vén rèm bước vào, nhìn thấy Dương Thiên Hoá, Lư Thiên Thuần cùng các Tham tướng đều đang ở trong lều. Có một nam thanh niên ngồi ở giữa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo.  

 

Thấy Ngô Bình đột nhiên tiến vào, thanh niên cau mày: “Bắt lại!”  

 

Không ai hành động cả, Lư Thiên Thuần vội nói: “Thưa phó tướng, vị này là tả thần tướng”.  

 

Nam thanh niên mi mảnh môi mỏng, nước da trắng, mặc trường bào xanh lam, lạnh lùng bảo: “Tả thần tướng? Kim Huyền Bạch bản thân còn khó giữ mà còn tư cách để người khác đảm đương vai trò tả thần tướng của Thanh Long Quân ư?”  

 

Dứt lời, thanh niên vẫy tay: “Bây giờ anh không còn là tả thần tướng nữa, cút khỏi Thanh Long Quân cho tôi!”  

 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Vị phó tướng Tống này hay tả thần tướng đều là người mà họ không thể đắc tội, đành giả mù giả điếc, cúi đầu im lặng.  

 

Ngô Bình lạnh giọng: “Trước mặt tôi mà kiêu ngạo như vậy, chán sống rồi ư?”  

 

Anh nhấc tay một cái, cả người cả ghế của vị phó tướng Tống này lập tức bay đến trước mặt anh, tựa như một con gà con bị anh nắm trong tay vậy.  

 

Thật ra phó tướng Tống có thực lực không yếu, Địa Tiên cảnh giới đầu, nhưng trong mắt Ngô Bình thì quả thật chẳng đáng nhắc đến.  

 

Trong nháy mắt, thanh niên này đã cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, run rẩy nói: “Anh muốn gì?”  

 

Ngô Bình bảo: “Bây giờ tôi giết anh, đoán xem người đứng sau anh có đến cứu anh không?”  

 

Phó tướng Tống run cầm cập: “Tả thần tướng, có chuyện gì từ từ nói”.  

 

Ngô Bình tát vào mặt đối phương: “Ban nãy anh bảo tôi cút mà nhỉ?”  

 

Phó tướng Tống lập tức đáp: “Xin lỗi, tôi xin lỗi anh. Tả thần tướng, tôi là người bên cạnh Thánh nhân. Trước khi anh ra tay, hãy nghĩ thật kỹ!”  

 

Ngô Bình hỏi: “Thánh nhân? Tôi sẽ đem thi thể của anh đặt cùng với đầu của tà ma, rồi bảo rằng anh bị tà ma giết chết. Anh đoán xem liệu có ai nghi ngờ tôi không?”  

 

Sắc mặt của phó tướng Tống rất khó coi. Thanh niên này không ngờ Ngô Bình dám làm như vậy, ai cho anh cái gan ấy chứ? Phó tướng Tống lập tức hiểu rõ tình thế lúc này: “Tả thần tướng, mong anh thứ lỗi cho sự vô tri và ngông cuồng trước đó của tôi”.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK