Ngô Bình đột nhiên biến mất trên lôi đài, tất cả ảo ảnh đã bị mất mục tiêu.
Cùng lúc đó, xung quanh lôi đài xuất hiện chín Tương chí tôn, các Tương này đều không giống nhau, mỗi cái đều có khí tức rất mạnh, đồng thời âm thầm kết thành sát trận.
“Đây là ... Tương chí tôn!”, có người hô lên, các trưởng lão trong viện trưởng lão cũng đều trợn tròn mắt.
“Cửu Tương hợp nhất, giết!”
Giọng nói của Ngô Bình vang lên, sàn lôi đài xuất hiện trận văn kỳ diệu. Đây là áo thuật mạnh nhất mà Ngô Bình biết - là thuật Thiên Áo, uy lực của nó rất mạnh.
Trên không trung xuất hiện một lưỡi liềm khổng lồ đen kịt, chỉ có phía rìa phát ra sát quang, sau đó mạnh mẽ chém xuống.
Dưới luồng uy áp khủng khiếp ấy, Lâm Xung Tiêu đã lộ ra chân thân, hắn hét lên rồi giơ hai tay tạo quyết, phía sau có một bàn tay màu vàng xuất hiện rồi tiếp chiêu lưỡi liềm kia.
Cheng!
Một tiếng động lớn vang lên, lưỡi liềm cố định trên cao, còn bàn tay thì đã bắt được nó, tia lửa toé ra.
Thấy thế, người của Tiên Giới U Thiên đều thở phào một hơi, có người cười nói: “Tuy người này cũng có chút tài năng, nhưng so với Lâm Xung Tiêu thì còn kém xa”.
Nhưng đúng lúc này, lại có thêm một Tương chí tôn của Ngô Bình xuất hiện dưới mặt đất, nó chui từ dưới lên rồi tung một chưởng vào chân Lâm Xung Tiêu.
Rắc!
Chân của Lâm Xung Tiêu đã gãy, hẳn đau đớn kêu lên rồi bỏ chạy.
Nhưng trên không cũng có một Tương xuất hiện rồi tung một chưởng ấn vào đầu hắn, Lâm Xung Tiêu thấy trước mắt tối đen rồi bị đán ngã.
Lúc này, 12 Tương chui từ dưới đất lên rồi đánh cho Lâm Xung Tiêu một trận tơi bời, gần như không còn ra hình người nữa.
Người của Tiên Giới U Thiên đều ngẩn ra, người của núi Nguyên Sử cũng không kém, không ai biết có chuyện gì đang xảy ra.
“Biến!”
Đột nhiên Lâm Xung Tiêu hét lên, quanh người bản ra tia sét, đôi mắt cũng phun chớp. Một cái kích xuất hiện trong tay hắn rồi bắn về phía Tương của Ngô Bình.
Người hẳn dần bay lên cao, quanh người giăng đầy tia sét, khí tức trở nên vô cùng đáng sợ. Hän nhìn chăm chăm vào Ngô Bình rồi gẵn giọng nói: “Ngươi đã chọc tức được ta rồi, đón nhận cơn giận của ta đây!”
Hắn điểm tay một cái, bàn tay nằm chặt lưỡi liềm chợt dùng sức.
Rắc!
Lưỡi liềm đã bị bàn ta bẻ gấy, sau đó đập mạnh về phía Ngô Bình.
Anh tránh sang một bên rồi cười nói: “Đúng là cường giả trên bảng Đại Tiên có khác, quả nhiên cũng có chút tài năng. Nhưng ban nấy ta chỉ đùa với ngươi thôi, giờ mới nghiêm túc này”.
Sau đó, anh thu khí tức lại rồi tung một quyền về phía Lâm Xung Tiêu.
Phụt!
Lâm Xung Tiêu không kịp phản ứng, mũi đã trúng ngay một đòn làm xương gãy nát, máu tươi ứa ra, hẳn đau đến tái mặt.
Phụt!
Quyền của Ngô Bình rơi xuống như mưa, mỗi đòn của anh trông có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại chứa ý nghĩa của võ thuật, tiếp đó có bốn ảo ảnh Tương xuất hiện.
“Đây là truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn!”, mọi người của núi Nguyên Sử đều sáng mắt lên với vẻ hưng phấn.
Lâm Xung Tiêu liên tục bản sấm sét ra, nhưng chúng đánh lên người Ngô Bình lại như không, trái lại anh còn đánh hăng hơn. Một trận quyết đấu giờ lại thành một bên bị đánh.
Loáng cái, Lâm Xung Tiêu đã bị đánh biến dạng, mắt sưng, mũi gãy, tóc rụng, chân tay gãy, thảm không kể đâu cho hết.
“Tiếp đi, bẳn sét tiếp đi, chán rồi à?”, Ngô Bình vừa đánh vừa chế giễu hän, làm Lâm Xung Tiêu tức đến mức hộc mấy ngụm máu.
Danh Sách Chương: