Đoàn người của Ngô Bình tiếp tục đi thì gặp phải một khối sơn thạch, họ đập vỡ khối sơn thạch rồi đi qua. Chỉ một lát sau, họ lại nhìn thấy một quầng sáng màu trắng, Ngô Bình lại để lại một cao thủ Địa Tiên ở đây.
Cứ như vậy, họ tìm thấy cả thảy hai mươi tư quầng sáng như vậy. Ở mỗi vị trí đó đều để lại một người, sau đó Ngô Bình sẽ hướng dẫn người đó cách khống chế trận pháp.
Sau cùng, anh và Trương Thiên Hoành đi tới chỗ trận nhãn. Anh nói: “Thần tướng, muốn kiểm soát trận nhãn này, thần tướng phải đích thân ra tay”.
Advertisement
Trương Thiên Hoành gật đầu: “Được!”
Advertisement
Sau đó Ngô Bình chỉ cho ông ấy cách phá trận. Sau khi học được, Trương Thiên Hoành nói: “Có thể bắt đầu rồi”. Sau đó ông ấy dùng Thần niệm, liên lạc với các cao thủ Địa Tiên đã ở lại các vị trí trước.
Sau đó, hai mươi lăm người họ cùng ra tay theo cách Ngô Bình đã chỉ cho trước đó. Trong nháy mắt, trời đất như rung chuyển, quầng sáng phong ấn lối vào trước mặt họ đột nhiên biến mất.
“Mau vào thôi!”
Hai người họ vội vã bước vào, sau đó quầng sáng ban nãy lại xuất hiện chắn lối vào.
Đi qua một đường hầm, sau đó đi thêm một đoạn nữa là tới một cung điện trong núi. Cung điện này có một cỗ quan tài bằng vàng lấp lánh, hai mươi tư sợi xích khổng lồ được nối với quan tài này. Sức mạnh của hai mươi tư Nguyên Chu Thiên Hàng Ma Đại Trận thông qua sợi xích trấn áp đại vu sư trong quan tài.
Trương Thiên Hoành nhìn chiếc quan tài, mắt sáng lên nói: “Bên trong này chắc chắn là đại vu sư”.
Ngô Bình nhìn vào bên trong. Trong quan tài có một người phụ nữ rất đẹp, mặc quần áo quý tộc. Người phụ nữ này vẫn còn khá trẻ, nhưng khí tức của sinh mệnh đã tắt từ lâu. Anh còn phát hiện khi còn sống, người phụ nữ này đã từng sinh con.
Ngô Bình nói: “Thần tướng, đại vu sư đã chết, không còn nguy hiểm nữa”.
Trương Thiên Hoành gật đầu đáp: “Vất cả cho cậu rồi, những việc còn lại cứ để tôi”.
Ngô Bình không có hứng thú với cỗ quan tài này nên đáp: “Cắt đứt sợi xích là đại trận sẽ ngừng hoạt động”.
Cung điện này rất lớn, Ngô Bình đi ra phía xa xem xét. Anh cũng hiểu rằng dù trong quan tài đó có thứ gì thì cũng là của Trương Thiên Hoành, không liên quan gì đến anh.
Đi tới một góc của cung điện, Ngô Bình phát hiện ở bên cạnh có một viên gạch bị lỏng. Anh liền đưa tay bới gạch đá ra. Sau đó anh nhìn vào trong thì thấy một cửa động rất lớn.
Trong đó có một bé trai chừng một tuổi đang bò, hơi thở rất yếu còn vẻ mặt thì vô cùng khổ sở.
Ngô Bình kinh ngạc, tại sao một nơi thế này lại có trẻ con?
Anh vươn tay ra, bé trai kia ngẩng đầu lên nhìn anh. Cậu bé trông rất đáng yêu, đôi mắt màu lam nhạt, làn da hơi bánh mật, tóc đen nhánh.
Cậu bé này từ khi sinh ra đến nay mới được thấy loài người nên vô cùng vui mừng, vội vã bò tới.
Ngô Bình ôm cậu bé trong tay, nhìn Trương Thiên Hoành vẫn đang thu thập đồ trong chiếc quan tài ở phía xa rồi nói: “Thần tướng, tôi ra ngoài trước nhé”.
Danh Sách Chương: