Ngô Bình thở dài: “Hình như anh lại gây chuyện rồi”.
Sau đó, anh kể lại mọi chuyện cho Đường Băng Vân nghe. Cô ấy lo lắng nói: “Nếu người đó cũng là thuộc thế gia bất hủ thì kiểu gì cũng trả thù anh”.
Ngô Bình thở dài: “Thế nên anh mới lo, nghe vẻ họ sẽ không tha cho người nhà anh đâu”.
Advertisement
Đường Băng Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Em sẽ về ngay, sau đó dẫn anh đi gặp ông Hoa”.
Nghe thấy thấy, Ngô Bình nghĩ ngay tới con vẹt rồi nói: “Hoa Nhi biết à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ông Hoa rất thần bí, kiểu gì cũng biết”.
Advertisement
Ngô Bình: “Ừ, mình đi gặp ông Hoa đi”.
Đường Băng Vân nói sáng mai sẽ về sớm rồi hai người cùng đi.
Ngắt máy xong, Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi lái xe về nhà, khi anh về tới nơi đã là hơn ba giờ sáng.
Anh kể lại mọi chuyện cho Lạc Trường Sinh nghe, ông ta cũng chấn động: “Chủ nhân, giờ phải bảo vệ người nhà cậu đã”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi sẽ cân nhắc xem có nên chuyển mọi người tới Ghi-nê không, ở đó khá đẹp, tiện thể du lịch luôn”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Được đó, hoặc đưa sang Đông Doanh, để Mộng Trần trông chừng”.
Ngô Bình hỏi: “Bên Đông Doanh an toàn không?”
Lạc Trường Sinh: “Ít ra tôi có thể đảm bảo được”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Thế sang Đông Doanh đi”.
Lạc Trường Sinh: “Nếu đến Đông Doanh thì tôi sẽ đi cùng, vừa hay đang có việc cần xử lý”.
Ngô Bình: “Được, quyết vậy đi. Sáng mai, mọi người hãy đi Đông Doanh, tìm chỗ nào có phong cảnh đẹp rồi nghỉ dưỡng một thời gian”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân yên tâm, tôi sẽ sắp xếp chu toàn”.
Ngô Bình: “Ừm, phiền ông rồi”.
Lạc Trường Sinh lập tức sắp xếp máy bay, để sáng hôm sau, họ sẽ ngồi máy bay tư nhân sang Đông Doanh.
Còn Ngô Bình thì tập trung tu luyện cách hít thở cho đến khi trời sáng.
Sau khi thức dậy, Ngô Mi và hai cô bạn đi xuống dưới.
Ngô Bình cười nói: “Tiểu Mi, em có muốn đi du lịch không?”
Ngô Mi ngẩn ra: “Sao đột ngột thế ạ? Đi đâu hả anh?”
Ngô Bình: “Đông Doanh, giờ trời lạnh rồi, sang đấy tắm suối nước nóng thì thích lắm”.
Ngô Mi sáng mắt lên: “Vâng, hôm nay đi luôn chứ ạ?”
Danh Sách Chương: