Ngô Bình bước ra từ trong trận pháp dịch chuyển của khắc trận văn màu đỏ, hai người phụ nữ bỗng quỳ xuống run giọng nói: “Chào Thượng Tiên”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên hỏi: “Các cô là người của 'Thần Hoàng Tông?”
Hai người phụ nữ vội gật đầu: “Vâng, tôi đi báo cho. đường chủ ngay...”
Ngô Bình xua tay nói: “Không cần đâu, dẫn tôi đến lối ra”.
“Vâng”, người phụ nữ vội nói, cung kính đi trước dẫn đường.
Hai người phụ nữ, một người mặc đồ tím, một người mặc đồ vàng, vẻ ngoài rất xinh đẹp, khoảng hai mươi tuổi.
Đi đến lối ra vào hang núi, Ngô Bình phát hiện nơi này là một căn biệt thự trên đỉnh núi, cậu lại nhìn xung quanh, cảm thấy hẳn là ở phía nam nên hỏi: “Đây là nơi nào?”
Người phụ nữ áo tím nói: “Thưa Thượng tiên, nơi này là một sảnh của Thần Hoàng Tông”.
Ngô Bình: “Ý tôi là vị trí, hướng của nơi này”.
Người phụ nữ áo vàng nói: “Trong khu vực tỉnh Lĩnh Tây”.
Ngô Bình gật đầu, đang định rời đi thì ngoài cửa có tiếng động lớn, hình như cửa bị đá ra, sau đó một người đàn ông tức giận lao vào, theo sau ông ta có bốn người nữa.
“Cậu Lư, cậu làm gì thế?”, người phụ nữ áo tím sầm mặt, quở trách đối phương.
Cậu Lư đó hừ một tiếng nói: “Đinh Lạc Thần trêu tôi như khỉ vậy hả? Tôi đợi cô ta ở Thính Tuyết Hiên ba tiếng đồng hồ rồi đấy, mà cô ta lại chẳng nói một lời nào”.
Người phụ nữ áo vàng nói: “Cậu Lư, hôm nay có khách đến, mời anh lập tức đi cho”.
Cậu Lư nhìn Ngô Bình, càng tức giận hơn hỏi: “Hắn là ai? Chẳng phải các cô nói là nơi này không cho phép đàn ông vào sao?”
Người phụ nữ áo vàng sợ hắn đắc tội với Ngô Bình, lập tức bước đến vung bàn tay lên, lực tay cực mạnh lao. đến, cậu Lư và người bên cạnh hắn bị đánh cho liên tục lùi về sau.
“Hỗn láo!”, một người đàn ông trung niên phía sau cậu Lư bước ra, người này cao to lực lưỡng, giọng nói rất vang.
Hai tay ông ta to gấp đôi người thường, lúc này trở. nên đỏ như máu, giơ tay lên đánh người phụ nữ áo vàng.
Người phụ nữ áo tím kêu lên: “Cẩn thận, đây là Chu Sa chưởng đấy”.
'Thế nhưng đối phương ra tay quá nhanh, bàn tay đè xuống, tia sáng màu đỏ lóe lên, người phụ nữ áo vàng không thể tránh được.
Lúc người phụ nữ áo vàng định liều mạng với ông ta, một bóng người chắn trước mặt cô ta, ánh sáng đỏ đó đánh trúng người cậu nhưng lại không hề hấn gì.
Người trung niên ra tay sửng sốt, Chu Sa chưởng của ông ta rất mạnh, đến cả voi cũng không thể chịu được một cái đánh này, sao người này lại chẳng có việc gì thế?
Người chắn ở giữa chính là Ngô Bình, cậu bình thản nói: “Có gì thì nói, cần gì phải ra tay đánh người”.
Người trung niên tức giận nói: “Cậu cũng dám xen vào chuyện của ông đây à, nhận lấy một chưởng của tôi đi.
Người này gầm lên, xoa hai tay vào nhau, trong lòng bàn tay đột nhiên bốc ra khói màu đỏ, là một công phu rất tà ác. Thế nhưng chưa kịp thi triển công phu đã bị Ngô Bình đá văng ra xa.
Cú đá không hề nhẹ, sau khi rơi xuống đất, người trung niên sùi bọt mép, cả người co giật.
“Đã quấy rầy đến Thượng tiên, tôi đáng chết”, hai cô gái khiếp sợ quỳ xuống đất.
Danh Sách Chương: