Thế nhưng, Nghiêm Lãnh Thạch vừa đến gần người, Ngô Bình đã di chuyển ra sau lưng ông ta, tung một chưởng đánh vào lưng ngay vị trí tim, bí lực kinh người lập tức phá vỡ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể Nghiêm Lãnh Thạch, thân thể ông ta cứng đờ, thất khiếu chảy máu thành dòng.
Người xung quanh đều ngây ngốc, mấy người nhà họ Nghiêm này đều có thực lực không yếu, thế mà thực lực Bí Cảnh như ông chủ lại bị một chưởng đánh trọng thương, bọn họ cũng không ai dám động.
Nghiêm Lãnh Thạch nuốt xuống ngụm máu, găn ra từng câu từng chữ: “Thân pháp thật kỳ dị, chưởng lực rất mạnh! Cậu cũng là cao thủ Bí Cảnh!”
Ngô Bình không giải thích gì thêm, nói thật, hiện tại cậu vẫn là cảnh giới Bí Ấn, cũng chỉ là Luyện Khí tầng mười một, chứ cũng chưa phải Bí Cảnh.
“Nghiêm Lãnh Thạch, lúc trước các người muốn hại tôi, bây giờ tôi tiêu diệt ông, ông phục không?”, cậu trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt Nghiêm Lãnh Thạch trăng nhợt, ông ta thở dài một tiếng nói: “Là tôi có mắt như mù, không biết là cao nhân”. Nói xong, ông ta ho khan không ngừng.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Tạm thời ông sẽ không chết. Nhưng ông đã trúng chưởng lực Hắc Sát Chưởng của tôi, phải có thủ đoạn đặc biệt mới có thể sống sót”.
Nghiêm Lãnh Thạch biết chuyện sống chết ngay trước mắt, ông ta lập tức nói: “Chỉ cần cậu chịu tha cho tôi một mạng, chuyện gì tôi cũng chịu làm!"
Ngô Bình vốn muốn dạy dỗ một lúc rồi trực tiếp giết chết Nghiêm Lãnh Thạch này, nhưng lời này của ông ta khiến cậu động lòng, cậu suy ngẫm chốc lát rồi hỏi: “Nghiêm Lãnh Thạch, ông là cao thủ đứng đầu Trung Châu sao?”
Nghiêm Lãnh Thạch có chút ngượng ngùng nói: “Hiện tại cậu mới là cao thủ đứng đầu ở Trung Châu”.
Ngô Bình: “Lúc trước thực lực ông là mạnh nhất, ở Trung Châu chắc hẳn cũng có chút sức ảnh hưởng”.
Ngô Bình: “Lúc trước thực lực ông là mạnh nhất, ở Trung Châu chắc hẳn cũng có chút sức ảnh hưởng”.
Nghiêm Lãnh Thạch vội nói: “Có thể nói như vậy, quả thực tôi cũng có vài phần mặt mũi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi có thể tha ông không phải chết, nhưng kể từ bây giờ, ông nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu ông nghe theo, đương nhiên còn có thể có được vinh hoa phú quý. Nếu không nghe theo, tôi cũng không để ông sống quá một ngày!”
Nghiêm Lãnh Thạch trong lòng đã chấp nhận, ông ta thở dài rồi nói: “Được, tôi nhất định nghe theo lời ông”.
Ngô Bình: “Quản lý kinh doanh taxi ở Trung Châu là ai làm, ông biết không?”
Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Quản lý kinh doanh taxi thì tôi có mười phần trăm cổ phần. Ngoài ra, dưới tên tôi cũng có một công ty taxi”.
“Công ty taxi của ông, có bao nhiêu xe?”, cậu hỏi.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Khoảng chừng năm trăm chiếc”.
Ngô Bình thầm kinh ngạc, một chiếc taxi có thể kiếm được lợi nhuận ít nhất là bốn, năm trăm nghìn, hai nghìn chiếc chẳng phải có lợi nhuận hai ba trăm triệu rồi sao!
Thấy phản ứng của Ngô Bình, Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chỉ cần cậu không giết tôi, kẻ hèn đây đồng ý bỏ ra toàn bộ tài sản!”
Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Ông có bao nhiêu tài sản?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi kinh doanh ở Trung Châu đã nhiều năm, gộp các sản nghiệp lại, ít ra cũng có hơn chục tỷ”.
Ngô Bình thầm tặc lưỡi, hơn chục tỷ! Người bình thường dù được trả lương mười nghìn một năm thì cũng không kiếm được nhiều như vậy!
Cậu suy ngẫm một lúc rồi nói: “Tôi sẽ không lấy hết toàn bộ tài sản của ông, nhưng kể từ bây giờ, ông chính là gia nô của tôi, tôi bảo ông làm gì thì ông phải làm đó”.
Nghiêm Lãnh Thạch lập tức nói: “Được, kể từ bây giờ, cậu chính là chủ nhân, kẻ hèn này là gia nôi”
Ngô Bình ngẫm nghĩ, hỏi ông ta: “Ông có thể tu luyện đến Bí Cảnh, chäc hẳn cũng có sư phụ, sư phụ của ông đến từ đâu?”
Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chủ nhân, tôi là đệ tử của Liễu Môn, sư phụ tôi là Liễu Tung Thận”.
Ngô Bình: “Liễu Tung Thận là tu vi gì?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Sư phụ là Bí Cảnh tầng năm.
Ngô Bình: “Tôi đã đánh bại ông, ông không muốn mời sư phụ ông ra mặt báo thù sao?”
Nghiêm Lãnh Thạch cười khổ: “Tôi cũng muốn, nhưng lại không dám. Sư phụ có mấy chục đệ tử, nếu ai xảy ra chuyện mà cũng tìm ông ấy thì sao được, ông ấy nào rảnh rỗi như vậy? Cho nên năm đó khi tôi xuất sư, sư phụ đã khuyên răn chúng tôi, tự mình gây họa thì tự mình gánh”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm Nghiêm Lãnh Thạch, qua một lúc mới lạnh nhạt nói: “Có thể thấy, ông đã dừng ở Bí Cảnh rất lâu rồi, nhưng vẫn không thể đột phá được”.
Nghiêm Lãnh Thạc: “Tu luyện Bí Cảnh, cấp sau khó hơn cấp trước, tôi có thể đến bước này đã rất mãn nguyện rồi. Còn về cảnh giới bên trên, đời này nếu tôi có thể đạt được, thì đó cũng là ông trời thiên vị. Nếu không đạt được, vậy cũng không sao, ông trời đã rất nhân từ với tôi rồi”.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Trưa mai tôi lại đến tìm ông. Nếu ông không phục, có thể tìm đồng môn của ông đến giúp. Nhưng, ông chỉ có một cơ hội, nếu ông thất bại thì tôi sẽ san bằng cả nhà họ Nghiêm!”
Nghiêm Lãnh Thạch rùng mình, lập tức nói: “Tuyệt đối không dám!”
Danh Sách Chương: