Ngô Bình đứng dậy thì hình xăn trên lưng phát sáng, sau đó nó đã biến mất nhưng khí tức thì vẫn còn đó.
Chủ hàng ngẩn ra nhìn anh rồi nói: “Hình xăm này chưa từng có ai chọn, người mạnh nhất trước anh cũng chỉ xăm hình số 19 thôi. Người đó từng thứ đến số 20 nhưng mới xăm được một nửa thì đã hộc máu rồi bị thương nặng, vì thế đã chọn xuống hình số 19”.
Ngô Bình hỏi: “Hình này có tên không?”
Chủ hàng gật đầu nói: “Có, đó là Đại Ma Thần”.
Đại Ma Thần? Ngô Bình: “đây là năm triệu tiền Tiên”.
Chủ hàng đã đưa cho Ngô Bình sáu đồng tiền ngọc, hiện giờ anh đang giữ 20 đồng rồi.
Dạ Vô Cực càng cuống hơn, hẳn định đi tới chỗ Ngô Bình, nhưng lại thoáng do dự, cuối cùng đành thở dài một hơi.
Nguyệt Thanh Ảnh cũng cảm thấy có gì đó là lạ nên nhỏ giọng nói: “Anh Bình, chắc chắn tiền ngọc có ý nghĩa gì đó, càng có được nhiều thì càng tốt”.
Ngô Bình: “Thế thì chúng ta đi kiếm tiếp”.
Anh đi sang hàng đối diện, chủ hàng lập tức dậy cười nói: “Công tử, chỗ tôi không có tiền ngọc đâu”.
Anh lại hỏi thêm vài chỗ nữa thì kết quả đều là không có quà tặng kèm, anh cau mày nói: “Xem ra mỗi người chỉ được. lấy nhiều nhất là 20 đồng tiền ngọc thôi”.
Anh läc đầu rồi quay về chòi nghỉ mát ngồi, xung quanh có rất nhiều người định sáp tới nhưng cuối cùng lại không dám. Chỉ có một người đàn ông áo xám mỉm cười đi tới.
“Anh bạn, tôi ngồi đây được không?”
Ngô Bình: “Tuỳ anh”.
Người áo xám ngồi xuống rồi cười hỏi: “Anh có biết tác dụng của tiền ngọc không?”
Ngô Bình nhìn người đó, đến Dạ Vô Cực còn không biết thì sao anh biết chứ?
Người áo xám: “300 năm trước, tổ tiên nhà tôi từng đến đây. Khi ấy, người cũng có hai đồng tiên ngọc”.
Nói rồi, anh ta nhìn Ngô Bình, hi vọng anh sẽ hỏi mình tiếp.
Nhưng Ngô Bình chẳng hề có ý nghe tiếp, anh nghĩ kiểu gì lên núi xong thì mình cũng biết ý nghĩa của mấy đòng tiền này thôi nên người này có nói hay không thì cũng vậy.
Người áo xám ho khan một tiếng rồi nói: “Sau khi lên núi, mấy đồng tiền ngọc này sẽ phát huy tác dụng rất lớn. Sau khi thông qua khảo hạch, tổ tiên nhà tôi đã vào một hang động chứa đầy báu vật, chúng ta có thể mua đồ ở đó bằng tiền ngọc. Rẻ nhất là một đồng một món, đắt nhất thì mười đồng. Đi đến cuối thì tiền ngọc còn có thể mua được mạng”.
Nghe thấy có thể mua được mạng, cuối cùng Ngô Bình cũng nổi hứng hỏi: “Mua mạng là thế nào?”
Người áo xám cười nói: “Khảo hạch sau cùng của đại hội quần hùng vô cùng nguy hiểm, có thể dùng tiền ngọc để mua bùa hộ thân, một đồng một cái, nhiều nhất có thể mua ba cái”.
Ngô Bình: “Tổ tiên nhà anh trụ được đến cuối à?”
Người áo xám läc đầu: “Khi ấy, tổ tiên nhà tôi hết tiền ngọc rồi, cho nên đã từ bỏ khảo hạch, đây là điều mà người tiếc nuối nhất”.
Ngô Bình: “Tại sao anh lại kể tôi biết những chuyện này?”
Người áo xám: “Vì tôi cũng đến tham gia đại hội và tôi muốn kết bạn với anh”.
Ngô Bình ừm một tiếng chứ không nói gì thêm.
Người áo xám: “Tôi là Lưu Tuyên Diệp, anh tên gì?”
Ngô Bình: “Ngô Bình”.
Lưu Tuyên Diệp: “Anh Ngô đang có những 20 đồng tiền ngọc, ngưỡng mộ quái”
Danh Sách Chương: