Ngô Bình: “Đây là đan quyết do lão quân truyền lại, đương nhiên ông chưa từng thấy được rồi”.
Nói rồi, anh hô lên: “Mở!”
Lò luyện mở ra, một tia sáng bay lên tạo thàn hình hai màu đen trắng đan xen vào nhau. Pháp lực của Ngô Bình đã hoá thành hai bàn tay lớn, sau đó bắt lấy tia sáng ấy.
Advertisement
Uỳnh!
Không khí vang lên tiếng nổ mạnh, Ngô Bình thu tay lại, sau đó đã có một viên đan dược hai màu đen trắng to như quả hạch đào xuất hiện trong tay anh.
Advertisement
Thấy thế, mắt Lục Phi Hùng sáng như đèn phá: “Thành công thật này! Đan dược cấp mấy thế?”
Ngô Bình: “Nhất phẩm, nhưng tôi đã thay đổi dược tính của nó nên nó không không phải Âm Dương Tạo Hoá Đan thật đâu, chỉ có tác dụng giống 70 phần trăm thôi. Méo mó có hơn không, dẫu sao vẫn hơn là hỏng bét”.
Lục Phi Hùng cầm đan dược lên xem rồi nói: “Quá kỳ diệu luôn!”
Lưu Vọng Công lườm Lục Phi Hùng rồi hỏi Ngô Bình: “Đan dược này có tác dụng gì?”
Ngô Bình: “Tác dụng chính là hỗ trợ Tiên Quân ở cảnh giới Động Tàng và Âm Dương. Hơn thế nữa là giúp Tiên Quân củng cố nền móng, chuẩn bị đột phá Động Thiên”.
Nhờ đọc Thiên Kiêu Bảo Sách mà Ngô Bình đã hiểu rõ về cảnh giới Động Thiên.
Lưu Vọng Công: “Cảnh giới Động Thiên ư? Tôi nghe các trưởng lão nói có nhiều thiên tài có thể mở được hai, ba Động Thiên luôn đấy”.
Ngô Bình: “Thế đã là gì, thiên tài thật sự có thể mở cả chín Động Thiên, thậm chí có người còn mở được Động Thiên thứ mười”.
Lưu Vọng Công ngạc nhiên nói: “Có Động Thiên thứ mười ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Động Thiên có liên quan đến linh khiếu. Mỗi Động Thiên ứng với một linh khiếu. Tương tự đó, thần khiếu cũng có liên quan mật thiết đến cảnh giới Thần Tàng, thần khiếu càng mạnh thì Thần Tàng cũng mạnh theo”.
Lưu Vọng Công cảm thán: “Tiếc thật, ban đầu tôi hấp tấp tu luyện, không để ý củng cố nền móng”.
Thật ra không chỉ Lưu Vọng Công, mà hầu hết các tu sĩ đều chưa thể tu luyện thần khiếu và linh khiếu, điều này gây hạn chế rất lớn cho thành tựu ở cảnh giới Tiên Quân của họ.
Giống như học sinh tiểu học không học các phép tính cơ bản thì sau muốn học các đẳng đằng thức sẽ cực khó.
Ngô Bình cất đan dược đi, sau đó mệt mỏi ngồi xuống đất. Anh lấy một viên Sinh Mệnh Đan ra uống để hồi phục thể lực.
Lục Phi Hùng cười hì hì nói: “Thiếu chưởng môn, tôi còn nhiều dược liệu lắm, cậu nghỉ một lát đi rồi tẹo mình luyện đan tiếp nhé?”
Ngô Bình xua tay ngay: “Thôi, chờ tôi thành Chân Quân rồi sẽ luyện chế Âm Dương Tạo Hoá Đan thật sự cho ông, chứ không phải loại đan dược nửa vời này”.
Tuy Lục Phi Hùng thấy hơi mất mát, nhưng thấy Ngô Bình nói có lý nên đành thôi: “Thế thì tôi chờ vậy”.
Danh Sách Chương: