Một lát sau, Ngô Bình dậy vươn vai rồi ôm quả trứng đứng dậy. Sau đó, anh tỏ vẻ ngạc nhiên, vì mình mới ngủ một giấc thôi mà một nút thắt của huyết mạch đã được mở rồi.
Lúc này, Ngô Bình cảm thấy hình như mình có thêm một nhân cách nữa. Vào lúc cần, anh có thể cử nhân cách này ra, nó là một nhân cách rất lý trí và vô tình, là nhân cách hoàn hảo cho việc tu luyện vì không có một khuyết điểm nào.
Rõ ràng nếu có nhân cách thế này hỗ trợ trong việc tu hành thì sẽ không có một sai sót nào hết.
Advertisement
Mãi sau, Ngô Bình mới hoàn hồn rồi lẩm bẩm: “Đúng là huyết mạch của Đạo Quân vô thượng có khác, mạnh quá!”
Anh không thèm ăn sáng, mà lập tức thả nhân cách ấy ra, để nó cảm ngộ năm phù ấn.
Advertisement
Tuy Ngô Bình đã học thành năm phù ấn này rồi, nhưng anh còn muốn hoàn thiện thậm chí là sửa đổi để chúng mạnh hơn. Nhứng muốn làm được vậy thì cần có trí tuệ phi phàm cùng khả năng lý luận tài tình.
Phù ấn mà Ngô Bình chọn là Đại Hư Không Phù Ấn. Phù ấn này có thể tạo ra kết giới hư không, thần quyền hư không, hoặc thi triển độn pháp hư không, tóm lại là rất thần kỳ.
Tuy Ngô Bình đã học thành nhưng mới chỉ là bước đầu, tiếp theo anh phải nắm rõ và học được cái tinh tuý của nó thì mới phát huy được nhiều hơn dựa trên nền tảng sẵn có.
Nhân cách thái thượng vừa xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy tâm mình vững như núi, không còn nghĩ đến chuyện gì khác ngoài tu luyện. Nhân cách này lập tức sử dụng năng lực cảm ngộ và tất cả tài nguyên dùng được.
Một chuyện thần kỳ đã xảy ra, hình như nhân cách này rất được Đạo Chủng yêu thích, nó đã toả một luồng đạo lực tinh thuần để truyền vào cơ thể Ngô Bình, hỗ trợ thêm cho anh cảm ngộ Đại Hư Không Phù Ấn.
Quá trình này kéo dài tới tận tối, trước đó Ngô Bình mới hiểu về phù ấn này được khoảng 30 phần trăm. Nhưng nhờ nhân cách này mà giờ anh đã hiểu đến 90 phần trăm rồi! Mà mười phần trăm còn lại, anh cũng sớm chinh phục được thôi.
“Siêu thật!”, Ngô Bình cảm thán, anh biết sau này mình tu luyện sẽ nhàn hơn rồi.
Anh ra khỏi phòng rồi bảo Lina làm đồ ăn, ăn uống xong, anh ngồi yên như đang cảm ngộ.
Sau khi mở được nhân cách này, cảnh giới hiện tại của anh gần như viên mãn, sau đó anh có thể đột phá cảnh giới Nhân Tiên, cảnh giới Đế rồi.
Cái chính của cảnh giới Đế là làm được những việc khó mà xưa nay chưa ai làm được, đi trên con đường chưa có ai đặt chân qua. Dùng sức lực và trí thông minh của một người để tạo ra một đường lối mới. Cùng với sự tiến bộ trong tu hành, còn đường ấy sẽ ngày càng rộng mở hơn, cuối cùng biến thành đại đạo.
Rõ ràng đây là một việc cực kỳ khó, từ xưa đến nay mới chỉ có vài người làm được. Họ chính là Tam hoàng ngũ đế và được nhiều người ca tụng.
Ngô Bình biết cảnh giới này không dễ mà đột phá được, anh cần có cơ duyên và thời gian nên không thể gấp gáp.
Tối đó, Ngô Bình không hề nghỉ ngơi hay luyện đan, mà gọi hai con chó đen đến, sau đó bảo chúng ngủ với quả trứng. Anh muốn xem thứ này có gì hay ho.
Sáng hôm sau, Ngô Bình và Lý Đông Hưng đã lên đường. Họ không đi máy bay, mà dùng pháp thuật để đến Hải Thành.
Đại hội dòng tộc của Lý Thị tổ chức ở một hòn đảo du lịch của Hải Thành. Điều trùng hợp là đây là đảo mà nhà Nhậm San San khai thác.
Giờ đảo đã xây xong, hàng năm đều có khá nhiều người đến du lịch, trên đảo có khách sạn bảy sao, bãi cát và nhiều khu vui chơi giải trí.
Những người tổ chức đại hội của dòng tộc Lý Thị đã bao trọn cả hòn đảo trong một tuần. Trong thời gian này, tất cả hoạt động của họ sẽ tổ chức trên đảo.
Ngô Bình biết tham gia đại hội này thì không thể khiêm tốn được, vì nếu anh làm vậy thì người khác sẽ coi thường anh. Cho nên có gì thì phải phô ra hết, để người khác biết được khả năng của mình.
Danh Sách Chương: