Ông chủ cười nói: “Không dám giấu giếm, nếu giá hạ nữa thì tôi không cần bán cửa hàng này đâu. Cửa hàng này là do ông cố tôi mua, giờ vào tay tôi thì tuổi đời đã 300 rồi!"
Ngô Bình: “Vậy khi nào hợp đồng thuê tới hạn?”
Ông chủ: “Ba nhà thuê đều đến hạn trong ba tháng tới”.
Ngô Bình: “Vậy nếu ông có thể giải quyết hết người thuê trong vòng hai ngày, tôi sẽ trả ông 40 tỷ hoàng thù để mua cửa hàng”.
Ông chủ sáng mắt: “Không thành vấn đề, tôi đảm bảo sau đó sẽ không còn người thuê nào!”
Bên trên cửa hàng là quán trà, Ngô Bình và Triệu Vân Cơ tới tầng cao nhất, quan sát chung quanh, đồng thời quy hoạch xây dựng Đa Bảo Các.
Lúc này, ý thức của Ngô Bình đã tiến vào cửa hàng công đức, hiện anh có hai loại công đức, một là bình thường, cái khác là công đức. Công đức màu vàng có thể mua nhiều thứ hơn, gấp trăm vạn lần công đức bình thường.
Vì có công đức màu vàng, cửa công đức của Ngô Bình cũng tăng lên nhiều món hơn, ví dụ như dược liệu cấp 20 trở lên. Hiện tại, anh định chọn mua vài loại dược liệu quý giá, đan dược quý hiếm để làm bảo vật trấn các của Đa Bảo Các, mau chóng gia tăng sự nổi tiếng.
Anh xem một hồi, công đức màu vàng có thể đổi được dược liệu tốt nhất là dược liệu cấp 24, tên là Đại La Kim Sâm. Thuốc này rất thần kỳ, có thể dùng trực tiếp, đạt được Đại La tiên thể. Nếu dùng luyện thuốc thì còn chế ra được Đại La Kim đan, hiệu quả càng thêm phi phàm.
Có điều, với cấp độ hiện tại của Ngô Bình thì chưa thể luyện chế, cần chờ anh thăng cấp Đạo Cảnh hoặc cấm ky đạt tới Thập Trọng Cấm.
Anh nhìn thì thấy giá của Đại La Kim Sâm cực cao, cần dùng 800 triệu công đức màu vàng để đổi.
Trừ dược liệu, còn có đan dược tốt nhất là Vạn Cổ Hồng Mông đan, loại đan cực phẩm cấp 22, cần một tỷ hai công đức màu vàng để đổi. Đan này có thể làm người dùng sống hơn vạn năm, hơn nữa sau đó còn có hồng mông tiên khí.
Cuối cùng, Ngô Bình dùng 20 tỷ công đức màu vàng để mua, đổi được một cây Đại La Kim Sâm và một viên Vạn Cổ Hồng Mông đan.
Ngoài ra, anh còn dùng công đức bình thường đổi vài loại dược liệu mà mình thiếu.
Ngô Bình vừa mua xong đan dược và dược liệu thì có người đẩy cửa vào. Nơi này chỉ có Ngô Bình và Triệu Vân Cơ được phép vào, người ngoài thì không nhưng người này lại ngông nghênh ngồi đối diện Ngô Bình.
Ngô Bình đánh giá người tới, mặc áo bào vàng, mũi ưng, mắt hẹp dài. Đối phương ngồi xuống thì nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, ta là quản gia của nhị công tử nhà Chúa tể, ta họ Viên!”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Công tử nhà Chúa tể đúng là khí phách, ngay cả quản gia của quý phủ cũng là Thánh Nhân!”
Quản gia mỉm cười: “Công tử quá khen, chắc hẳn cậu biết mục đích khi tôi đến đây”.
“Đa Bảo Các này, ta nhất định phải mở, không chỉ bán đan dược mà còn bán cả dược liệu”, Ngô Bình nhìn quản gia kia, gẵn từng chữ: “Đến lúc đó, ta sẽ mời Chúa tể đến cắt băng!”
Viên quản gia cười: “Nhị công tử lớn lên ở Kim Đô, từ 15 tuổi đã ra trận giết địch, tự mình dẫn quân chém giết dị tộc. Khi đó, Chúa tể còn chưa phải Chúa tể. Trong nhóm con cháu của Chúa tể có 127 người chết trận sa trường. Có thể nói trên từng tấc đất của Kim Đô đều thấm đẫm máu của nhà Thuần Vu. Ngô công tử, bất kể cậu có chỗ dựa thế nào thì Kim Đô mãi mãi là của họ Thuần Vu”.
Ngô Bình cười lạnh: “Nếu Chúa tể chỉ chiến vì một tộc, ông ấy đã không thể đi lên vị trí ngày hôm nay! Lời này của ông, lòng riêng quá nặng, quá có lỗi với những anh hùng nơi chín suối!”
“Cậu...", sắc mặt Viên quản gia khó coi: “Ngô công tử, cậu thật sự muốn đối đầu với nhị công tử sao?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ta luyện đại một lò đan là có thể kiếm được nhiều tiền hơn cả mở cửa hàng. Nhưng ta phải mở cửa hàng này, việc ta làm, họ Thuần Vu không thể ngăn cản!”
Viên quản gia thở dài: “Ngô công tử, rượu mời không muốn, cứ thích uống rượu phạt à, vậy chỉ có thể đắc tội!", nói xong ông ta đứng dậy rời đi.
Viên quản gia vừa đẩy cửa ra ngoài, Ngô Bình liền thấy ngoài cửa sổ bị bao phủ một tầng ánh sáng vàng.
Triệu Vân Cơ nhìn thoáng qua bên ngoài: “Anh Bình, chúng ta bị một món pháp khí nhốt trong này rồi!”
Ngô Bình nhìn thoáng qua nói: “Pháp khí cấp Thánh Vương, có tác dụng tăng tốc thời gian. Chúng ta nghỉ ngơi trong này một ngày, tương đương sống hết nghìn năm”.
Triệu Vân Cơ tái mặt: “Vậy làm sao bây giờ?”
Bên ngoài cửa hàng, một người đàn ông ngồi tại quán trà đối diện, Viên quản gia đi vào, khom người nói: “Nhị gia, người đã bị nhốt bên trong. Bên ngoài chuông Trụ Quang một ngày thi bên trong là nghìn năm, ta nghĩ hắn không thể cứng đầu lâu!”
Người đàn ông này chính là Thuần Vu Uy, vẻ ngoài bình thường, vóc dáng không quá vạm vỡ, thậm chí trông không hề phú quý.
Thuần Vu Uy thản nhiên nói: “Quyền uy của nhà Thuần Vu, không kẻ nào được khiêu khích, dù hắn là đệ tử của Dược lão thì cũng không được. Ta muốn dùng chuông Trụ Quang mài tính tình hắn nghìn năm, buộc hắn quy phục tai”
Viên quản gia: “Nhị gia, tiệc mừng thọ hôm nay, hắn đã đưa cho Chúa tể đan dược gì vậy?”
Thuần Vu Uy nói: “Ta đã hỏi cha, ông ấy chưa nói nhưng ta hiểu ông ấy, đan dược này tất nhiên có trợ giúp. cực lớn đối với ông ấy. Vậy nên người này phải được ta sử dụng”.
Nhưng vào lúc này, Ngô Bình nhìn sang hướng của đối phương như có thể nhìn xuyên qua chuông Trụ Quang thấy Thuần Vu Uy.
Ngô Bình cao giọng nói: “Đáng tiếc, một món pháp khí Thánh Vương tốt mà lại bị huỷ trong tay các người!”
Nói xong, anh đứng dậy, trong tay có thêm một cây cung lớn, là cung Xạ Nhật. Anh kéo căng dây cung, ba tiễn phù trong cơ thể chấn động, một hơi thở đáng sợ phóng thích.
“Truy Quang Quyết, phá!” “Wèol" Một mũi tên ánh sáng bay ra, nó còn nhanh hơn cả ánh sáng, nghịch chuyển thời gian, phá cửa sổ bay ra, đánh vỡ vách chuông.
Mũi tên ánh sáng vừa ra, Thuần Vu Uy đứng bật dậy: “Pháp khí Thánh Hoàng!”
“Âm!”
Một tiếng động lớn vang lên, chuông Trụ Quang nổ tung, chia năm xẻ bảy. chuông Trụ Quang nát bấy ngay lập tức, trong lòng Chúa tể Thuần Vu Cự Tử cũng cảm ứng được, một tia thần niệm giáng xuống, ngưng tụ thành một bóng người khổng lồ.
Thuần Vu Uy quá sợ hãi, quỳ trên mặt đất, run rẩy: “Cha”
Thuần Vu Cự Tử vung tay lên, mảnh vỡ của chuông Trụ Quang rơi vào trong tay ông ta, ông ta gật đầu với Ngô Bình, tay áo vung lên, Thuần Vu Uy và Viên quản gia biến mất.
Ngô Bình cất cung Xạ Nhật, ngồi xuống tiếp tục uống trà như không xảy ra chuyện gì.
Trong phủ Thuần. Vu, Thuần Vu Uy đang quỳ trên đất, quản gia thì không có tư cách để quỳ trong điện nên chỉ có thể quỳ bên ngoài.
“Cha!”, Thuần Vu Uy cúi đầu, không dám nhìn Thuần Vu Cự Tử.
“Con đang làm gì?”, Thuần Vu Cự Tử hỏi, giọng điệu bình thản, không hề nghe ra tia tức giận gì.
Thuần Vu Uy hít sâu một hơi: “Cha, ta thấy hắn dâng ra đan dược phi phàm, bởi vậy muốn cho kẻ này thần phục, để nhà chúng ta sử dụng”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: