Ngô Bình “ừ” một tiếng, sau đó đi đến vườn hoa đối diện đại sảnh với cậu Tô. Sau khi đến chỗ hòn non bộ, cậu Tô nói: “Cậu Ngô, thật ra sở dĩ tôi đến thế tục, kết thông gia với nhà họ Cổ không phải là vì chút tài nguyên đó của nhà họ Gổ”.
Ngô Bình nhìn hắn ta, cũng không biết có tin hay không, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Thế anh muốn gì?”
Mắt cậu Tô phát sáng nói: “Một món bảo vật! Món bảo vật này có liên quan đến tổ tiên của nhà họ Cổ".
Ngô Bình nhíu mày: “Chẳng phải anh nói anh có một món bảo vật sao? Ở đâu?”
Cậu Tô lấy ra một cuốn sách cổ ra, là cuốn bút ký của một người vô danh ở Tiên Giới để lại, ông ta mở một trang trong đó rồi đưa cho Ngô Bình xem. Trên đó có viết, bốn trăm năm trước có một thiên tài tuyệt thế, cảnh giới Thần Thông có được một món chí bảo, kết quả bị cường giả đuổi giết. Thiên tài đó mang theo bảo vật chạy trốn xuống thế tục, trên đó có ghi lại thời gian và địa điểm, có lẽ là khu vực các tỉnh ở Giang Nam này.
Ngô Bình: “Điều này chứng tỏ cái gì?” Cậu Tô nói: “Cậu Ngô, mấy năm nay tôi đều đang nghiên cứu chuyện này, phát hiện chỉ nửa tháng sau khi thiên tài đó đi vào thế tục rồi biến mất, tổ tiên nhà họ Cổ đột nhiên từ một phu khuân vác biến thành một cao thủ tuyệt thế. Sau đó tôi nhờ người nghe ngóng tình hình của tổ tiên nhà họ Cổ, kết quả phát hiện có rất nhiều điểm khả nghi”.
Ngô Bình hỏi: “Điểm khả nghi gì?”
Cậu Tô: “Kiếm kỹ mà tổ tiên nhà họ Cổ học được không hoàn chỉnh nhưng trong đó lại có hai phần giống với kiếm kỹ mà thiên tài đó học được. Ngoài ra, tổ tiên nhà họ Cổ đột ngột chết đi khi đang định tu luyện đến cảnh giới Thần Thông vào năm bốn mươi chín tuổi, thời điểm đó cũng rất gần với thời gian mà thiên tài đó tu luyện công pháp. Công pháp mà thiên tài đó tu luyện có một đặc điểm, đó là từ bí cảnh đến cảnh giới Thần Thông cực kỳ nguy hiểm, có thể nói là cận kề cái chết”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ hỏi: “Nói nấy giờ rốt cuộc bảo vật mà thiên tài đó có được là gì?”
Cậu Tô: “Kính Lăng Thiên”.
“Kính Lăng Thiên này có tác dụng gì?”
Cậu Tô: “Kính Lăng Thiên là một món chí bảo, nghe đồn chỉ cần đối mặt với kính Lăng Thiên tu
luyện thì tự nó có thể sửa lại tất cả khuyết điểm trong công pháp để trở nên hoàn hảo”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Còn có bảo vật như vậy à?”
Cậu Tô: “Kính Lăng Thiên đã từng tạo ra mấy mươi vị thiên tài tuyệt thế. Nhưng bảo vật này rất dễ thấy, rất nhiều người có được nó nhưng không giữ được nó”.
Ngô Bình: “Anh từng tiếp xúc với nhà họ Cổ, người nhà họ Cổ biết chuyện này không?”
Cậu Tô lắc đầu: “Dĩ nhiên là tôi không thể nói với họ, thậm chí tôi còn không nói với sư phụ của mình”.
Ngô Bình chỉ vào mi tâm cậu Tô, niệm một đoạn bí chú, đầu óc hẳn ta trống rỗng. Lúc này tất cả ký ức về kính Lăng Thiên trong đầu hắn ta đều bị xóa sạch.
Đến khi cậu Tô mở mắt ra, hơi ngờ vực nhìn Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, vừa rồi tôi làm sao thế?”
Danh Sách Chương: