Tuyết Vũ nghĩ đến biểu hiện của bố mẹ mình trước mặt Đường Tứ Trấn trong bữa tối trước đó, cô ta bỗng n nh Ngô, tôi muốn đưa bố mẹ tôi rời khỏi tập đoàn Đường Thị”.
Ngô Bình nhìn ta cô nói: “Tuyết Vũ, bố mẹ, em trai, em gái cô chưa chắc đã chịu từ bỏ cuộc sống hiện tại, trừ khi cô có thể cho họ thứ gì đó tốt hơn”.
Tuyết Vũ: “Đúng thật là tôi phải cho họ cuộc sống tốt hơn. Là người tu hành, kiếm tiên quá dễ”.
Ngô Bình biết cô ta đang suy nghĩ gì, nói: “Tuyết Vũ, cô không cần kiếm tiền, cô chỉ cần có một thân phận cao quý, mọi việc sẽ được giải quyết”.
Tuyết Vũ sửng sốt hỏi: “Thân phận thế nào?”
Ngô Bình: “Bắt đầu từ bây giờ, cô chính là đệ tử chân truyền của Thái Giáo Hoàng”.
Tuyết Vũ cười khổ: “Nhưng tôi không phải”.
Ngô Bình nhìn cô ta: “Tôi nói phải là phải, tôi vẫn có chút mặt mũi ở Thái Giáo Hoàng đấy. Hơn nữa chẳng phải cô vẫn còn có tôi đây sao?”
Tuyết Vũ đỏ mặt: “Vậy tôi nói, anh là bạn trai tôi”. Ngô Bình cười nói: “Anh vốn dĩ là bạn trai em mà”.
Trời đã không còn sớm, hai người tìm khách sạn gần đó.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình gọi vào số điện thoại của Đường Ngạo Long. Hôm qua cậu đã hỏi rõ một ít thông tin về Đường Ngạo Long, trong đó có số điện thoại của ông ta.
Đường Ngạo Long đang chuẩn bị ra ngoài, thấy số điện thoại lạ để thư ký nghe máy.
“Cho hỏi ai vậy ạ?” Ngô Bình: “Bảo Đường Ngạo Long bắt máy”.
Thư ký nói: “Xin lỗi anh, hãy báo tên của anh cho tôi biết”.
Ngô Bình: “Nói cho Đường Ngạo Long biết, con gái của ông ta đang ở cạnh tôi”.
'Thư ký giật mình, vô thức nghĩ cô chủ nhà họ Đường bị bắt cóc, cô ta lập tức đưa điện thoại cho Đường Ngạo. Long nói: “Sếp, người bên đó nói cô Đường đang ở chỗ hắn".
Cô chủ? Đường Ngạo Long nhìn cô con gái nhỏ mười ba tuổi đang ngồi cách đó không xa, ông ta ngờ vực nhận lấy điện, hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình “Ông Đường, hôm qua ông nằm mơ thấy gặp được đứa con gái thất lạc nhiều năm của mình, ông còn nhớ không?”
Đường Ngạo Long cực kỳ ngạc nhiên, giấc mộng này cứ như thật, dĩ nhiên ký ức của ông ta vẫn còn mới.
“Sao cậu biết?”, ông ta lớn giọng nói.
Ngô Bình: “Muốn biết nguyên nhân à? Tôi đợi ông ở sảnh khách sạn Phú Lệ”, nói rồi cậu cúp máy.
Đường Ngạo Long sửng sốt, sau đó nói với vợ mình là Chu Tinh: “Tinh, em đến một nơi với anh, ở gần đây thôi”.
Khách sạn Phú Lệ nằm gần khu biệt thự xa hoa, là một trong những khách sạn xa hoa nhất Tiên Kinh, một đêm ở đây ít nhất là mười đến hai mươi ngàn.
Xung quanh khách sạn Phú Lệ khá thoải mái, tiền sảnh được trang trí như một khu vườn Giang Nam. Ngô Bình và Tuyết Vũ đang vừa uống trà vừa trò chuyện về những trải nghiệm ở Tống Quốc bên cạnh một hòn non bộ.
Mười mấy phút sau, một đôi vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi đi đến, chính là Đường Ngạo Long và Chu Tỉnh.
Đường Ngạo Long lướt mắt nhìn, nhanh chóng nhìn thấy Tuyết Vũ, ông ta run lên, đứng sững tại đó.
Chu Tỉnh nhìn theo ánh mắt ông ta, cũng thấy một cô gái xinh đẹp và một người đàn ông cao lớn đẹp trai, hỏi: “Anh Long, họ có phải là người chúng ta muốn gặp không?”
Đường Ngạo Long khẽ gật đầu, nắm tay vợ đi đến, ông ta hỏi Ngô Bình: “Là cậu tìm tôi à?”
Ngô Bình đứng dậy bắt tay ông ta: “Mời ông Đường ngồi, tôi họ Ngô, tên là Ngô Bình”.
Đường Ngạo Long hơi cúi người: “Cậu Ngô, đây là Chu Tỉnh, vợ tôi”.
“Bà Chu, mời bà ngồi”.
Danh Sách Chương: