Nói đến đây, vẻ mặt cậu ta cứng đờ.
Ngô Bình hỏi: “Cậu tự sát bằng cách nào?”
“Nhảy sông”, Triệu Thiên Lạc đáp: “Khi tôi từ cây cầu cao hơn ba trăm mét nhảy xuống lòng sông, đã có một chuyện kỳ lạ xảy ra. Vào mấy giây rơi xuống, tôi cảm thấy thời gian chậm lại, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều ký ức”.
Advertisement
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ký ức gì?”
Triệu Thiên Lạc trả lời: “Trong đầu tôi nảy ra rất nhiều đạo thuật, võ học, cả công pháp tu luyện nữa. Khi những ký ức ấy mở ra, tôi phát hiện mình đã sở hữu niệm lực. Cơ thể tôi ngừng rơi, sau đó chầm chậm bay lên, cuối cùng quay lại cầu”.
Ngô Bình bảo: “Cậu đã thức tỉnh truyền thừa huyết mạch”.
Advertisement
Triệu Thiên Lạc ngẩn ra: “Truyền thừa huyết mạch?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế. Tổ tiên của cậu có một kẻ mạnh tuyệt thế. Trí tuệ, kinh nghiệm, thiên phú đều ẩn náu trong huyết mạch và chọn thời cơ để thức tỉnh. Cậu chính là người may mắn thức tỉnh thiên phú của tổ tiên và có được truyền thừa huyết mạch. Xác suất của điều này chỉ có một phần mười triệu, thậm chí một phần trăm triệu.
Triệu Thiên Lạc sửng sốt: “Anh biết nhiều thật đấy”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Cậu không tự sát thành công, sau đó đã làm gì?”
Triệu Thiên Lạc đáp: “Tôi đánh gã khách hàng đã khiếu nại tôi một trận, Khi ấy gã đã gọi thêm khá nhiều người, chắc cỡ bốn, năm tên, kết quả cả bọn bị tôi đánh ngã lăn ra đất. Tôi thành danh từ một trận đánh, rất nhiều người muốn kết giao với tôi. Tôi biết mình khác họ, nên đã bắt đầu học công pháp trong ký ức. Dạo trước có một người lạ mặt đến tìm tôi, bảo rằng bây giờ tôi vẫn chưa nổi tiếng, muốn có cả danh và lợi thì phải trở thành kiện tướng võ thuật của tỉnh K. Mà muốn làm kiện tướng thì phải đánh bại Ngô Bình trước”.
“Người đó tên gì, ngoại hình ra sao?”, anh hỏi.
Triệu Thiên Lạc lắc đầu: “Đối phương không nói tên, ngoại hình rất bình thường, có lẽ không phải là vẻ ngoài vốn có của người đó”.
Ngô Bình nói: “Triệu Thiên Lạc, bây giờ tôi cho cậu hai con đường. Một, tôi phế bỏ tu vi của cậu, để cậu trở về làm người bình thường. Hai, cậu đi theo tôi, tôi sẽ truyền dạy võ học thật sự cho cậu, chỉ dẫn cậu tu hành. Tất nhiên, đi theo tôi thì mạng của cậu thuộc về tôi, phải trung thành với tôi cả đời”.
Triệu Thiên Lạc hỏi: “Nếu đi theo anh, tôi có tiền tiêu xài không?”
Ngô Bình bật cười: “Tiền tiêu không hết”.
Triệu Thiên Lạc hỏi tiếp: “Có thể quen bạn gái chứ?”
Ngô Bình đáp: “Cậu vừa có năng lực vừa có tiền, muốn có bao nhiêu cô gái xinh đẹp thì có bấy nhiêu”.
Triệu Thiên Lạc là một cậu bé nghèo khó, mơ ước rất giản đơn, chỉ cần có tiền và phụ nữ là được. Cậu ta đáp ngay: “Tôi chọn con đường thứ hai!”
Ngô Bình đưa tay kéo cậu ta dậy: “Sau này cậu là tuỳ tùng của tôi, cứ gọi tôi là ‘cậu chủ’ là được”.
Triệu Thiên Lạc gật đầu: “Cậu chủ”.
Thấy Ngô Bình nhận được một thiên tài, ai cũng mừng cho anh.
Ngô Bình rất có hứng thú với năng lực thiên phú của Triệu Thiên Lạc. Anh gọi Triệu Thiên Lạc ra sân sau, chữa trị giúp cậu ta. Chờ cậu ta bình phục rồi, anh mới hỏi: “Cách cậu đánh bật sức mạnh của đối phương cũng được thức tỉnh từ ký ức à?”
Triệu Thiên Lạc gật đầu: “Phải, ký ức này rất sâu. Nhưng nó phức tạp lắm, hiện tại tôi chỉ lĩnh ngộ được đôi chút thôi”.
Ngô Bình bảo: “Dĩ nhiên rồi. Đây là ý nghĩa võ học cực kỳ cao minh. Tu vi của cậu còn kém, muốn lĩnh ngộ sâu sắc cần ít nhất một, hai năm”.
Triệu Thiên Lạc chớp mắt: “Anh cũng biết ý nghĩa võ học ư?”
Danh Sách Chương: