Hoàng Liệt đến rất nhanh, chưa tới nửa tiếng sau, một người đàn ông cao lớn ngoài ba mươi tuổi đã có mặt.
Hoàng Liệt mặc quần áo màu tím, mắt to mày rậm. Khi ông ta nhìn thấy các thi thể trên sườn núi cùng Phạm Hùng đang nằm dưới đất thì lập tức biến sắc mặt rồi trầm giọng nói: “Cậu chính là tiêu đầu Ngô của tiêu cục Uy Hổ hả? Cũng có bản lĩnh đấy!”
Ngô Bình: “Muốn chiến thì chiến, cần gì ra vẻ thế? Hôm nay, tôi gọi ông ra đây để tín toán sổ sách nợ nần”.
Hoàng Liệt cười nói: “Tính sổ với tôi ư? Cậu nhắm làm được không? Tôi đã chuẩn bị hai năm mới thành lập tiêu cục Vạn Lý, cậu tưởng mình sẽ làm được gì?”
Ngô Bình: “Nói lắm thế nhỉ, ra tay đi”, Ngô Bình điểm một tay lên cao, một tia sét giáng xuống người Hoàng Liệt.
Tóc và râu của ông ta đều cháy xém, quần áo trên người cũng bốc cháy, mặt mũi thì đen nhẻm. Nhưng ông ta vẫn đứng vững vàng, sau khi thở ra một làn khói đen thì cười phá lên nói: “Chút pháp thuật cỏn con này sao làm tôi bị thương được?”
Advertisement
Lúc này, Liễu Tam Tương đã xuất hiện bên cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Công tử, trên người tên này có một món bảo bối hộ thân, nếu mất thứ đó rồi thì hắn chỉ như con muỗi”.
Nói rồi, ông ta chợt niệm một đoạn chú, một bộ khôi giáp chợt lao ra khỏi người Hoàng Liệt rồi phát ra ba tia sáng khác nhau.
Tiên giáp bay tới chỗ của Liễu Tam Tương, ông ta cười nói: “Quả nhiên là Tam Tinh Khải”.
Ngô Bình: “Ông biết thứ này à?”
Liễu Tam Tương: “Đây là đồ tôi làm mất mà, đương nhiên tôi phải biết rồi”.
Không còn tiên giáp hộ thân nữa, Hoàng Liệt sợ hãi nói: “Ông là ai?”
Ngô Bình tung thêm một tia sét nữa ra, xẹt một tiếng, Hoàng Liệt đã cháy đen.
Hoàng Liệt chết rồi, những người khác đều mất hết ý chí chiến đấu, ai nấy đều ngẩn ra.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hoàng Liệt đã chết, giờ tôi sẽ cho các người một cơ hội gia nhập tiêu cục Uy Hổ, lương sẽ vẫn vậy, nếu ai không đồng ý thì tôi sẽ tiễn lên đường luôn”.
Thật ra những người này cũng không có giao tình gì với Hoàng Liệt cả, họ đi theo hắn ta chỉ vì lợi ích thôi. Giờ Ngô Bình đưa ra điều kiện không đổi với họ thì sao họ phải lựa chọn cái chết chứ?
Vì thế, bọn họ đã lập tức quy hàng ngay mà không chút do dự.
Mặt Phạm Hùng xám xịt, hắn không sợ chết, nhưng cái chết của Hoàng Liệt đã khiến hắn mất hết ý chí nên hắn nói: “Tôi còn gì để chọn nữa, thích thì giết đi”.
Ngô Bình: “Cũng có khí phách đấy, giờ tôi không muốn giết anh, ngược lại còn muốn anh tiếp tục làm việc cho tiêu cục Uy Hổ, anh thấy sao?”
Phạm Hùng ngây ra hỏi: “Cậu tin tôi à?”
Ngô Bình: “Tôi không cần phải tin anh, kể cả người trong tiêu cục cũng không phải ai tôi cũng tin. Nhưng giữa chúng ta có quan hệ lợi ích, anh làm việc cho tiêu cục, tiêu cục trả công cho anh, mối quan hệ lợi ích này đáng tin hơn lòng trung thành nhiều”.
Phạm Hùng trầm mặc một lát rồi thở dài nói: “Cậu nói cũng có lý, tôi đồng ý làm việc cho tiêu cục Uy Hổ”.
Danh Sách Chương: