Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3102

Ngô Bình đã bàn bạc với mọi người và quyết định chọn một thủ lĩnh từ trong các thế lực lớn nhỏ khác nhau, sau đó trao cho họ một chức vụ và mức lương chính thức và yêu cầu họ tuân thủ luật pháp.

Luật pháp mà anh sử dụng là do Long Quốc ban hành, Ngô Bình đã bỏ đi những thứ phức tạp, chỉ để lại những điều cơ bản nhất, chẳng hạn như: không thể giật đồ của người khác, ai lấy trước thì là chủ sở hữu, không được trộm cắp, không được đàn áp phụ nữ, không được đánh nhau, làm người khác bị thương, giết người, v.v. Sau khi luật ban hành, hầu hết mọi người đều chấp hành nhưng đôi khi vẫn có vài người vi phạm, cướp của hay giết người, mỗi lần như thế Ngô Bình sẽ cử đội tuần tra đi bắt tội phạm và đưa ra trước công lý ngay tại chỗ.

Thời loạn lạc thường áp dụng các luật nghiêm khắc trừng trị, dù chỉ là trộm cắp cũng phải bị chặt tay, cướp của hoặc đả thương người khác thì dùng gậy đánh chết.

Rất nhanh tình thế đã được kiểm soát, cư dân mới đến cố gắng trồng trọt sản xuất lương thực, dần dần ngành công thương nghiệp bắt đầu phát triển.

Thế nhưng hồ Ma Long ban đầu không chỉ có một thế lực đảo Hưng Long mà còn các thế lực khác như đảo Băng Hỏa. Xung quanh các nơi này đã không còn nước, phải phái người đi thăm dò.

Thậm chí có vài thế lực bắt đầu trưng thu lương thực của người dân khai hoang, yêu cầu cống nạp đàn ông mạnh khỏe và phụ nữ xinh đẹp.

Hôm nay có người đến báo, một thế lực tên là Ma Vân Tông đi trưng thu lương thực khắp nơi, còn cướp người khiến người dân vô cùng oán hận.

Ngô Bình nghe xong cũng tức giận, đích thân đến Ma Vân Tông. Ma Vân Tông vốn dĩ là một hòn đảo, diện tích lớn gấp mười đảo Hưng Long, có mấy triệu người dân sinh sống trên đảo và một tông môn tên là Ma Vân Tông.

Ngô Bình từ trên trời đáp xuống trước cổng núi của Ma Vân Tông, anh vung một tay lên, một bàn tay cực lớn đập vào cổng núi, sau đó đi thẳng vào bên trong.

“Kẻ nào…”, có người ngăn lại nhưng vừa nói được mấy chữ là đã bị anh đánh văng ra xa.

Trên đường đi liên tục có người xuất hiện đều bị anh đánh văng ra xa, không ai có thể ngăn anh lại được.

Rất nhanh, Ngô Bình đã đánh đến trước chính điện của Ma Vân Tông, hai người đàn ông đứng trước điện, sắc mặt khó coi nhìn Ngô Bình.

“Cậu là ai?”, một người trầm giọng nói.

Ngô Bình: “Tôi là Tổng đốc Hưng Long, người của các vị đi khắp nơi cướp lương thực, cướp người, đã vi phạm vào pháp luật của Long Quốc, tôi đến trừng phạt các người”.

Người đàn ông tức giận nói: “Bọn tôi không phải là người Long Quốc, anh không quản được”.

Ngô Bình: “Khu vực hồ Ma Long này đều là phạm vi của Long Quốc, các người cũng là người dân Long Quốc, phải tuân thủ luật pháp của Long Quốc. Ai là tông chủ thì lăn ra đây cho tôi”.

Một người đàn ông nổi giận nói: “Hỗn láo, muốn động vào tông chủ thì bước qua ải của tôi đã”.

Người này lớn giọng nói, phía sau Ngô Bình bỗng xuất hiện một cái miệng lớn đầy máu, nó xuất hiện quá nhanh, một ngụm đã nuốt chửng Ngô Bình.

Cái miệng lớn ra sức gặm c ắn, hai người kia bật cười: “Tổng đốc gì đó! Ở trước mặt Thôn Ma Thú của Ma Vân Tông cũng chỉ là cùi bắp thôi”.

Nụ cười của hai người bỗng cứng đờ khi nhìn thấy một nắm đấm xuất hiện từ trong cái miệng lớn, đấm gãy mấy cái răng. Sau đó một bàn tay khác tách hai hàm răng ra, Ngô Bình bị nuốt vào trong lại có thể đánh vỡ cái miệng rồi nhảy ra ngoài.

Ngô Bình lau mặt tức giận nói: “Làm bẩn bộ đồ mới của tôi rồi, bồi thường đi”.

“Ầm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK