Âu Dương Chí Viễn nhìn người đàn ông tóc đỏ, nói: “Là hắn ta dẫn theo hai thuộc hạ đánh cha”.
Ngô Bình đứng dậy đi về phía người đàn ông tóc đỏ, hắn ta lấy một cây súng ra hét lên: “Đứng lại!”
Giây tiếp theo, tay hắn ta bỗng chốc tê rần, súng rơi xuống đất, Ngô Bình thì đã đi đến trước mặt hẳn ta, vung tay nắm tóc hắn ta, sau đó tát liên tục vào miệng hắn ta, tuy cậu không dùng pháp lực nhưng mỗi cái tác đều đánh rất mạnh.
Mấy cái tát giáng xuống, mặt người đàn ông tóc đỏ đã sưng phù lên, vừa đen vừa đỏ.
“Cậu dám đánh tôi!” Hắn ta nghiến răng: “Tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết, cậu và người nhà, bạn bè, người bên cạnh cậu đều phải chết!”
Ngô Bình đánh một quyền vào bụng hắn ta, một quyền này dùng cả bí lực, trực tiếp đánh vào ruột hắn ta. Người đàn ông tóc đỏ lập tức đau đến cong người, sắc mặt tái nhợt, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đánh người này một trận, Ngô Bình nói: “Hiện tại tôi không cần biết tại sao các người lại động đến cha nuôi tôi, cũng không có hứng thú muốn biết, tiếp theo, tôi sẽ loại bỏ từ thiện đường Giang Nam chống lưng của anh!”
Hiện trường còn lại mấy chục người, bọn họ. đều kinh sợ nhìn Ngô Bình. Ngay cả phò đường chủ cũng bị đánh rồi, bọn họ càng không dám chọc tức Ngô Bình!
“Ông qua đây”. Ngô Bình ngoắc tay với một ông lão chừng sáu mười.
Ông lão lo sợ chậm rãi đi đến, cúi đầu nói: “Cậu có gì dặn dò?”
Ngô Bình hỏi: “Tổng bộ từ thiện đường Giang Nam ở đâu?”
Ông lão nói: “Ở Hổ Thành”.
Hổ Thành là một trong những thành phố có kinh tế phát triển nhất ở Giang Nam, ở đó có phong cảnh đặc sắc của Giang Nam, đồng thời cũng là nơi có ngành công nghiệp giải trí phát triển nhất tỉnh Giang Nam hay thậm chỉ là trên toàn quốc.
Ngô Bình gật đầu, sau đó cậu đá một chân vào người đàn ông tóc đỏ dưới đất, ông ta lập tức không còn đau đớn nữa, hơn nữa còn khôi phục chút tinh thần.
“Anh tên gì?”
Người đàn ông tóc đỏ không dám mạnh miệng, ngoan ngoãn đáp: “Mã Gia Thăng!”
Ngô Bình: “Anh là gì trong từ thiện đường Giang Nam? Phụ trách chuyện gì?”
“Tôi là phó đường chủ, phụ trách nghiệp vụ từ thiện ở Trung Châu, cùng với mở rộng khu vực ngoài Giang Nam”.
“Mỗi năm từ thiện đường Giang Nam các anh thu được bao nhiêu tiền quyên góp?”
Mã Gia Thăng im lặng mấy giây rồi nói: “Mỗi năm hơn mười tỷ, năm ngoái thu được mười bảy tỷ bốn trăm triệu”.
“Từ thiện đường Giang Nam thành lập bao lâu, tổng cộng thu được bao nhiêu tiền?”
Mã Gia Thăng: “Thành lập chín mươi năm trước, là một chỉ nhánh của từ thiện đường Đại Hạ”.
Ngô Bình: “Chín mươi năm, các người thu được bao nhiêu tiền?”
Mã Gia Thăng: “Thời kỳ đầu không có nhiều tiền, nhưng lúc đó đầu tư rất nhiều xí nghiệp. Trải qua nhiều năm như vậy, tiền lời cũng rất khả quan. Trước mắt thì toàn bộ tài sản từ thiện đường Giang Nam quản lý vượt hơn một nghìn ba trăm tỷ”.
Ngô Bình cười lạnh: “Một tổ chức từ thiện nhỏ mà nắm tài sản đến hơn một nghìn ba trăm tỷ”.
Mã Gia Thăng: “Đây đều thuộc về ngân sách từ thiện”.
“Mỗi năm các anh bỏ ra bao nhiêu tiền làm từ thiện?”
Mã Gia Thăng: “Mỗi năm bỏ ra một phần trắm ngân sách làm từ thiện. Năm ngoái thì bỏ ra hơn bảy trăm triệu làm từ thiện”.
“Có hàng nghìn tỷ, mà mỗi năm các anh chỉ bỏ ra bảy trăm triệu. Con số này còn không bằng một phần hai mươi số tiền mà anh có được trong năm đó nữa”. Ngô Bình cảm thấy tam quan như sụp đổ.
Mã Gia Thẳng: “Có những lúc sẽ nhiều, ví dụ như năm trước nữa đã bỏ ra hai tỷ tư”.
Ngô Bình cười lạnh: “Mấy chuyện này, người bên ngoài biết không?”
Mã Gia Thăng lắc đầu: “Chỉ có vài lời đồn, còn tình hình thực tế thì người ngoài không thể biết được”.
Danh Sách Chương: