Bây giờ nghe tin anh cả bị người ta đánh chết, lửa giận trong lòng anh phun trào, anh gằn từng chữ: "Chị dâu, hôm nay em sẽ về, chị trông chừng Vân Sinh cẩn thận!"
Vân Sinh là cháu của Ngô Bình, nhỏ hơn Ngô Bình bốn tuổi, vẫn đang học trung học.
Cúp máy, anh nói với La Phi Phi một tiếng rồi lên tàu về quê.
Advertisement
Nơi Ngô Bình được sinh ra là một huyện nhỏ tên huyện Phương, nhân khẩu chưa đến một triệu, nền kinh tế lạc hậu. Ngoại ô phía Tây huyện Phương có một trấn tên là trấn Bạch Dương, vì có tuyến đường quốc lộ đi ngang qua và gần khu vực thành thị nên được xây dựng rất nhiều công xưởng và nhà kho. Huyện Phương cách thành phố Ngô Bình sinh sống hơn hai trăm cây số, ngồi tàu hoả mất tầm một tiếng đồng hồ.
Mười giờ sáng, Ngô Bình lên tàu hoả về huyện Phương. Anh hơi thẫn thờ, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh của anh cả. Anh vẫn còn nhớ, trước khi anh nhập viện, anh cả đã gọi điện đến, nói anh ấy đã tích góp được hơn ba trăm nghìn, rồi tìm bạn bè mượn thêm một ít, chuẩn bị mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách cho Ngô Bình, thế thì mới dễ lấy được vợ.
Advertisement
Ngô Bình của hai thế giới, cảm xúc dung hoà làm một, bi thương ngập lòng.
Đến nơi, anh xuống tàu hoả, bắt taxi về trấn Bạch Dương.
Nhà họ Ngô ở trấn Bạch Dương.
Thi thể lạnh ngắt của Ngô Thành nằm trên con đường xi măng trước nhà, trên người Ngô Thành chi chít những vết thương lớn nhỏ, anh ấy bị người ta đánh đến chết. Một người phụ nữ quỳ bên thi thể khóc thảm thiết, chị ấy đã khóc đến cạn nước mắt rồi. Tựa vào người đàn ông đã chết, ánh mắt chị ấy ảm đạm không còn chút sức sống nào.
Lúc này, mười mấy tên côn đồ đứng trước cửa, một gã râu vàng hung hăn quát với người phụ nữ: "Anh Tam của bọn tôi nói rồi, người chết không thể sống lại được, tất cả đều do Ngô Thành tự mình rước lấy. Anh Tam nhân từ, quyết định bồi thường cho cô hai trăm nghìn. Nếu cô nhận tiền thì sau này còn sống yên ổn được ở trấn, nuôi nấng con trai của cô trưởng thành. Nếu cô không cầm tiền, anh Tam bảo sau này cô với thằng con của cô đừng hòng sống yên ở cái trấn Bạch Dương này!"
Người phụ nữ run rẩy: "Tôi không nhận một đồng nào hết! Tôi phải báo cảnh sát, tôi muốn các người đền mạng!"
Gã râu vàng cười khẩy: "Báo cảnh sát? Tôi nói cho cô biết nhé, cảnh sát Mã ở trấn là đại ca kết nghĩa của anh Tam bọn tôi, cô thấy cảnh sát Mã có quản chuyện của cô không? Bọn tôi đã báo án bên cảnh sát Mã là Ngô Thành này chết vì tai nạn lao động. Hai trăm nghìn cũng là dựa theo tiêu chuẩn số tiền bồi thường tai nạn lao động để bồi thường cho cô, hiểu chưa?"
Người phụ nữ này chính là vợ của Ngô Thành, chị dâu của Ngô Bình, chị ấy nhìn chằm chằm đám người này: "Các người sẽ không được chết yên đâu. Ông trời có mắt, tôi không tin thế giới này không có công đạo! Tôi phải kiện các người, kiện ở huyện không được thì tôi kiện lên thành phố, thành phố không được thì tôi kiện lên tỉnh. Tô Tuệ tôi còn sống ngày nào, tôi sẽ không buông tha cho các người ngày đó!"
Sắc mặt đám côn đồ khó coi, điều bọn chúng lo nhất là người phụ nữ này sẽ kiện lên trên, nhỡ đâu kinh động nhân vật lớn nào đó thì chuyện sẽ rất rắc rối.
Gã râu vàng cười lạnh: "Một người phụ nữ như cô có thể đấu lại bọn tôi sao? Anh em của tôi đã tới trường đón con trai cô rồi, đón nó về rồi chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn ở nhà cô!"
Nói rồi, mấy tên côn đồ bắt Tô Tuệ kéo vào trong nhà. Hai tên còn lại thì kéo xác Ngô Thành vào trong sân. Hàng xóm láng giềng ở gần đó nhưng không dám lên trước ngăn cản, vì Lưu Tam này nổi tiếng hung ác, không ai dám chọc vào!
"Các người thả tôi ra! Khốn nạn! Chúng mày không phải con người! Hu hu...", Tô Tuệ bị túm tóc lôi vào trong.
Danh Sách Chương: