Ngô Bình bình tĩnh thản nhiên, hỏi: “Anh tên gì?” “Tôi tên Tạ Nhĩ Đôn”. Anh ta nói.
Ngô Bình: “Tạ Nhĩ Đôn, anh đến đây mấy lần rồi?”
Tạ Nhĩ Đôn nói: “Bẩm tiên nhân, từng đến hai lần, lần thứ nhất chỉ đi vòng quanh bên ngoài, nhặt được vài thứ. Lần thứ hai đi vào trong một đoạn, chỉ là cảnh tượng bên trong rất kinh khủng nên tôi không dám vào quá sâu”.
Ngô Bình: “Ồ, kinh khủng thế nào?”
Tạ Nhĩ Đôn: “Đâu đâu cũng là người chết, còn có những vết máu không bao giờ khô, thậm chí nhãn cầu còn vẫn còn chuyển động!”
Ngô Bình: “Anh biết nơi này là nơi nào không?”
Tạ Nhĩ Đôn lắc đầu: “Không rõ lắm. Nhưng nhìn cảnh tượng bên trong, có lẽ nơi này từng xảy ra một trận chiến ác liệt, rất nhiều người chết. Hơn nữa, những người đã bỏ mạng này đều rất lợi hại, đều là tiên nhân giống cậu”.
Ngô Bình: “Ừ, còn phát hiện gì khác không?”
“Từ nơi này đi vào bên trong hình như không có điểm cuối. Tôi chỉ đi một đoạn nhỏ đã không dám đi sâu vào trong rồi”. Đôi mắt Tạ Nhĩ Đôn đầy vẻ sợ hãi.
Ngô Bình: “Các anh đợi ở đây đi, tôi đi vào xem xen”.
Liễu Kim Long: “Cậu yên tâm
Ngô Bình từ lối vào tiến vào trong, đi một đoạn thì phát hiện hang động càng lúc càng lớn, cuối cùng độ rộng đã tiến lên đến chục mét, sa mạc bên ngoài cũng không thấy đâu, mặt đất trải đầy một loại ngọc thạch vàng lam cứng rắn. Cứ cách một đoạn thì trên mặt đất lại có những hài cốt năm đó. Khác với hài cốt bên ngoài, những hài cốt trong này đều mặc quần áo trang trọng, trên hài cốt vẫn còn lưu lại hơi thở mạnh mẽ như cũ.
Thế nhưng, đồ đạc trên những bộ hài cốt này sớm đã bị người ta lấy đi rồi.
Khi Ngô Bình đi qua một bộ hài cốt, bộ xương khô bỗng mở bừng mắt, nhãn cầu nó chuyển động mấy vọng nhìn Ngô Bình chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ.
Trong chớp mắt, Ngô Bình cảm nhận được ý thức mình đã rơi vào ảo cảnh. Nhưng chỉ trong giây lát, cậu lại khôi phục bình thường, đá một cước vào. đầu bộ xương khô, lạnh lùng nói: “Chết rồi còn tác quái.
Đầu bị nổ tung, hai nhãn cầu lăn tròn sang một bên, nhưng vẫn còn chuyển động.
Ngô Bình cảm thấy kỳ quái, cậu nhặt một bên nhãn cầu lên thì phát hiện nhãn cầu này là giả, hơn nữa còn bị người ta làm thành một loại pháp khí mê hoặc kẻ địch!
“Vậy mà vẫn còn mấy pháp khí tà môn này”. Cậu nhìn rồi cất hai nhấn cầu này.
Đi vào trong một đoạn, cậu lại nhìn thấy một bộ hài cốt không đầu, phần thân vẫn chưa bị mục rữa, nó vẫn đứng trên mặt đất, tay cầm kiếm đâm về phía trước. Dưới chân nó là một vũng máu tươi, vũng máu này không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn chưa hề khô.
Ngô Bình đi đến bên cạnh bộ hài cốt không đầu, đang định nghiên cứu vũng máu thì thanh kiếm trong tay hài cốt không đầu bỗng phát ra âm thanh, sau đó một luồng kiếm khí bay đến, chém vào đầu Ngô Bình. Trong kiếm khí vẫn còn lưu lại sát ý của chủ nhân, nên Ngô Bình vừa lại gần thì đã cảm nhận được kiếm khí tấn công.
Ngô Bình lùi về sau nhanh như chớp, tránh né kiếm khí, trong lòng cậu tức giận, rút Bạch Hổ Tiên Kiếm ra chém về phía trường kiếm kia.
“Keng"
Âm thanh giòn tan vang lên, thanh kiếm hung tàn này bị chém thành hai đoạn, sát ý còn lưu lại cũng biến mất.
Kiếm vừa gãy, hài cốt không đầu ngã xuống đất, ngay hông anh ta có một vòng ngọc chứa đồ, bị Ngô Bình lấy xuống.
Sau đó cậu khẽ ngửi máu lỏng dưới đất, lẩm bẩm nói:”Chẳng trách máu không khô lại, thì ra bên trong có loại độc lạ”.
Cậu lập tức rời xa hài cốt không đầu, tiếp tục đi vào trong.
Đến một ngã rễ, trên mặt đất có một cánh tay, phần khớp chỗ bị cắt đứt của anh ta, khớp bị cắt vẫn còn máu tươi.
Danh Sách Chương: