Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện này cũng không kỳ quái, thời kỳ nhân loại mạnh mẽ, cũng không phải họ cũng ăn thịt các sinh linh khác sao? Thế giới này không có biện pháp bảo vệ động vật, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì sống”.
Thanh Ngưu: “Công tử đang muốn hỏi đến chuyện ở nơi này?”
Thanh Ngưu hỏi phục vụ: “Tộc Đầu Hổ này có tu vi cao nhất là cỡ nào?”
Phục vụ suy nghĩ một lát, nói: “Từng có một cường giả Thất Biến của nhân tộc đi ám sát cường giả của Tộc Đầu Hổ, cuối cùng bị thương nặng nên rút lui”.
Thanh Ngưu: “Có thể đánh cho cường giả Thất Biến bị thương thì thực lực ít nhất cũng phải cỡ Bát Biến”.
Nguyên Anh Thượng Cửu Biến, nhìn tên là biết có chín lần dị biến, mỗi lần dị biến đều có phương hướng khác nhau, cấp bậc dị biến cũng khác nhau. Nhưng trên cơ bản, thì số lần dị biến càng nhiều, thì thực lực của tu sĩ càng mạnh.
Thật ra Cửu Biến không chỉ có tu sĩ Nhân Tộc, nhìn ra toàn bộ Thánh Cổ Đại Lục, gần như tất cả các tộc đều có cùng giai đoạn tu hành Cửu Biến. Chẳng qua là so với Cửu Biến của Nhân Tộc, thì các dị tộc khác lại tập trung hơn, ví dụ như biến đổi về thể chất, sức mạnh, tốc độ vân vân.
Cường giả Nhân tộc Thất Biến nhìn chung cũng không yếu, nhưng thực tế thì sức chiến đấu ra sao thì phải nhìn vào khác biệt của mỗi người. Dị biến mạnh mẽ, cho dù có là dị biến thế nào cũng có thể đánh chết tu sĩ
Cửu Biến. Mà dị biến yếu kém, cho dù có là Cửu Biến cũng chả có uy lực gì.
Cho nên, để phân biệt Cửu Biến có mạnh hay không, Cửu Biến được chia ra làm Hạ Cửu Biến, Trung Cửu Biến, Thượng Cửu Biến, Địa Cửu Biến, Thiên Cửu Biến. Nhưng hầu hết tu sĩ đều chỉ có thể là Hạ Cửu Biến hoặc là kém hơn. Kém Biến thậm chí còn yếu hơn Hạ Cửu Biến, thậm chí sẽ càng ngày càng yếu đi, cho nên bị coi là dị biến thất bại.
Tu sĩ có thể thành Trung Cửu Biến chỉ có hai phần trăm tu sĩ, Thượng Cửu Biến tu sĩ lại càng nhỏ hơn, một phần triệu mới có một! Còn về Địa Cửu Biến và Thiên Cửu Biến, là một phần tỷ mới có một, khó càng thêm á khói
Nói chung, khi nói về chuyện một tu sĩ là dị biến bao. nhiêu, thường sẽ đề cập đến cấp bậc dị biến của hắn, như Hạ Tam Biến, Thượng Tam Biến hoặc là Địa Tam Í Biến.
“Trung Bát Biến cường giả, anh Ngưu có thể đối phó được chứ?”
Thanh Ngưu: “Không thành vấn đề. Cho dù là Thượng Bát Biến, tôi vẫn có thể giết được. Chỉ là Tộc. Đầu Hổ không phải chỉ có một hai người, muốn đuổi bọn họ đi chỉ sợ là không dễ dàng gì”.
Ngô Bình: “Vậy thì đánh du kích, hôm nay giết một tên, ngày mai giết một tên, tôi xem bọn họ có thể duy trì được bao lâu”.
Nói đến đây, phục vụ nghe được dụng ý của Ngô Bình, cậu ta lập tức có vẻ kích động, nói: “Công tử thật sự muốn giết Đầu Hồ tộc sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Thân là một phần của Nhân Tộc, nhìn đồng loại của mình trở thành đồ ăn, sao tôi có thể ngồi xem mà mặc kệ được”.
Phục vụ quỳ xuống đất, phát ra một tiếng “cộp”, dập đầu với Ngô Bình: “Ngô công tử, tiểu nhân nguyện ý đi theo công tử bất kể nơi nào, làm trâu làm ngựa!”
Ngô Bình đỡ cậu ta dậy, hỏi: “Tộc Đầu Hổ từng làm tổn thương cậu?”
Vẻ mặt cậu phục vụ oán hận, nói: “Anh trai và vợ tôi đều bị bắt đi làm nô lệ”.
Ngô Bình: “Tộc Đầu Hổ muốn nô lệ nhân loại làm gì
Phục vụ: “Thế giới này rất lớn, Tộc Đầu Hổ cũng cần khai thác mỏ, làm ruộng, xây nhà vân vân, sau khi nô lệ Nhân Tộc đến đó, cái gì cũng làm, mà người của Tộc Đầu Hổ lại ngồi mát ăn bát vàng”.
“Tộc Đầu Hổ khống chế bao nhiêu nô lệ Nhân tộc?”
“Ít nhất cũng mấy trăm vạn nô lệ, hơn nữa đều là tuổi trẻ khỏe mạnh. Thế nhưng, làm nô lệ cho Tộc Đầu Hổ phải làm việc cường độ cao, gần như mỗi tháng đều có mấy vạn người mệt chết bệnh chết, cho nên Tộc Đầu Hổ liên tục bổ sung nô lệ mới”.
“Tộc Đầu Hổ ở đâu?”
“Ở thành Tinh Nguyệt”. Phục vụ nói: “Nơi đó từng là thành trì Nhân Vương tọa trấn, sau đó đã bị Tộc Đầu Hổ chiếm".
“Loại tình huống như thế này, Nhân Vương ở nơi khác không quản đến sao?”
Phục vụ lắc đầu: “Mỗi Nhân Vương có địa bàn của mình, địa phương quá xa ngoài tầm với. Cho dù là Chúa Tể, cũng không có khả năng can thiệp đến mấy chuyện nhỏ nhặt này”.
Ngô Bình nhíu mày: “Mấy trăm vạn nô lệ, hơn một tỷ nhân sinh sống trong nước sôi lửa bỏng, đây không phải là chuyện nhỏ. Tôi nhân danh Nhân Tộc, dốc toàn lực tiêu diệt Tộc Đầu Hổi”, cậu nhắm mắt lại, tỉnh thần tiến vào Huyền Thiên Mộng Cảnh, bên trong lấy ra Cấm Ky Thuật Pháp, Bát Kiếm Trọng Sơn.
Cậu đã tu luyện bốn loại Cấm Ky Thuật Pháp, ba loại Thánh Giai Thuật Pháp, một loại Thiên Giai Thuật Pháp! Cấm thuật vốn rất mạnh, hơn nữa Thánh Phẩm Pháp Tắc và Thiên Phẩm Pháp Tắc được thêm vào, khiến cho. uy lực lại càng thêm khủng bố.
Ba loại Thánh Giai Thuật Pháp gồm: Định Quang Trảm, Vô Gian Thủ, Thiên Huyễn Trảm, cùng với Thiên Giai Thuật Pháp Tam Thế Trảm!
Ba loại thuật pháp này của Ngô Bình đều được dung nhập không ngừng vào Vô Thượng Kiếm Điển. Theo sự hiểu biết về Vương Tọa Kiếm Đạo của cậu càng tăng, thì kiếm pháp của cậu cũng không ngừng lớn mạnh, vạn vật vạn pháp đều trở thành kiếm.
Tất nhiên, không cần thuật pháp, kiếm thuật của cậu cũng đã kinh người rồi.
Rất nhanh, cậu đứng dậy đi vào bên trong phố, phía sau cậu hiện lên tám cây kiếm khổng lồ, cậu thử thi triển Bát Kiếm Trọng Sơn.
Trước đây khi cậu thi triển Thất Kiếm Trọng Sơn ở sau núi, thì cả người đều không còn chút sức nào, bây. giờ tu vị của cậu đã có tiến bộ, Bí Thần mạnh mẽ, muốn thử dùng Bát Kiếm Trọng Sơn.
'Tám cây kiếm vừa hiện ra, thiên địa biến sắc, mây trời cuồn cuộn. Sau khi lấy đà, cậu chén ra một nhát, một đường kiếm quang kinh thiên xông lên chín tầng trời, chém ra một cái khe đen nhánh.
Một kiếm này, kinh động tám phương, quỷ thần kinh hãi, cao thủ của tộc Đầu Hổ đều nhìn về phía nơi này.
Chém ra một kiếm này, Ngô Bình cũng không cảm thấy quá mức suy yếu, hiện tại cậu biết thực lực của mình đã mạnh hơn rất nhiều so với khi tu luyện Thất Kiếm Trọng Sơn.
Thanh Ngưu không khỏi tán thưởng: “Tôi vẫn đánh giá thấp thực lực của công tử. Chỉ bằng một kiếm này, thì ngay cả tu sĩ Thượng Bát Biến cũng chưa chắc đã có thể tiếp được!”
Nửa giờ sau, một đám cao thủ tộc Đầu Hổ đuổi đến, ước chừng có cỡ trăm người. Đám tộc Đầu Hổ này đều mang theo sát khí, trong đó có cao thủ cấp dị biến!
Xác chết của mấy tên tộc Đầu Hổ vẫn còn ở đầu đường. Đám tộc Đầu Hổ này thấy tộc nhân bị giết, một đám hổ gầm lên liên tục, một tên lông tóc màu tím dẫn đầu đám tộc Đầu Hổ, hắn lạnh giọng, hỏi: “Là ai giết đồng bào của tộc ta? Ra đây nhận lấy cái chết!”
Ngô Bình đứng dậy, tay cậu cầm Bạch Hổ tiên kiếm, nhàn nhạt nói: “Ta không vừa mắt mấy tên hổ yêu này, nên tiện tay giết. Các ngươi muốn báo thù sao? Muốn báo thù, thì đi theo ta!”
Nói xong, cậu lập tức bay đến nơi hoang vắng. Dẫu sao chỗ này cũng là nơi đông đúc Nhân Tộc cư trú, lỡ như xung đột, rất dễ ảnh hưởng đến người vô tội, cho nên cậu muốn tìm một nơi hoang dã.
Cao thủ tộc Đầu Hổ lập tức đuổi theo, Thanh Ngưu cũng đứng dậy ngay sau đó.
Sau khi bay ngàn dặm, Ngô Bình dừng ở trước một bãi đá, cách đó không xa là một con sông lớn cuồn cuộn, xung quanh hoang vắng. Ở Thánh Cổ Đại Lục, nơi giống thế này có rất nhiều.
Nhóm tộc Đầu Hổ lần lượt rơi xuống, nhìn chằm chăm Ngô Bình. Tộc Đầu Hổ lông tím kia lạnh lùng nói: “Nhân loại hèn hạ, lá gan của ngươi không nhỏ, ta sẽ ăn sống ngươi từ từ, để ngươi cảm thấy vô cùng đau đớn!”
Ngô Bình: “Trùng hợp, ta vẫn chưa từng ăn thịt đầu hổ, không biết là so với thịt đầu heo thì cái nào ngon hơn?”
“Chết đi!”. Tộc Đầu Hổ lông tím rống to một tiếng, lập tức nhào tới phía Ngô Bình. Trong tay hắn nắm một thanh Tử Kim Bát Giác Chùy, một đầu nối với dây xích thật dài. Người chưa đến, mà bát giác chùy đã đập. mạnh đến hướng của Ngô Bình.
Ngô Bình vậy mà duỗi tay tiếp được, sau đó đánh trả ngược lại hướng của chùy bát giác. Hắn dùng, chính là Tiếp Dẫn Thần Công.
Bát giác chùy đánh trả lại gấp mấy lần tốc độ vung ra, cao thủ Tộc Đầu Hổ lông tím dùng hết sức kéo dây xích, muốn khống chế chùy bát giác. Nhưng sức quá lớn, lại mang theo kinh lực quỷ dị. Hắn không giữ chặt, cả người đều bị bay đi.
Ngay khi thân thể của tộc Đầu Hổ bay lên, trong nháy mắt, Ngô Bình chém ra một kiếm, chính là Ngữ Kiếm Trọng Sơn. Cậu dùng Không Gian Pháp Tắc, một Ì kiếm này vừa ra, đã đánh vào đỉnh đầu của đối phương, đánh mạnh xuống.
Danh Sách Chương: