Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Bí mật gì?”
“Không rõ, sư tôn không nói cho tôi”.
“Anh phải tìm cô ấy bằng cách nào?”
Niên Phùng Thời: “Cô gái kia chắc chắn sẽ sinh ra vào mùa xuân, giờ tý, tuổi từ mười tám đến hai
mươi tuổi”.
“Ngoài những thứ này, còn có điều kiện gì khác không?”
Niên Phùng Thời: “Cô gái này tu thân, có mùi hương đặc biệt, cho dù cô ấy chuyển thế trùng sinh thì trên người cũng sẽ có mùi hương”.
Ngô Bình: “Cho nên anh chuẩn dựa vào mùi hương cơ thể để đánh giá xem ai là nữ tu chuyển thế sao?”
Niên Phùng Thời gật đầu: “Quả thực là tôi có kế hoạch như vậy”.
Ngô Bình xua tay nói: “Anh đi được rồi”. Niên Phùng Thời chắp tay: “Cảm tạ cậu Ngô”. Niên Phùng Thời đi không bao lâu, Hoàng Diên
Lãng đã dùng xe lăn đẩy một cô gái đến, cô bé chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, sắc mặt vàng vọt, không có chút huyết sắc. Tóc cô bé như dây thừng vậy, trông không hề mượt mà, dưới da còn xuất hiện vết máu li ti. Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy cô bé, Ngô Bình đã nghĩ ngay đến người chết, chỉ có người chết mới có gương mặt như vậy.
Hoàng Diên Lãng: “Đại nhân, con gái tôi gần một năm trước đã mắc bệnh lạ, không ăn không uống, cứ ngủ thì sẽ lo sợ la hét. Con bé nói, trong mơ có người đuổi giết nó, sau khi đuổi được thì tra tấn đủ kiểu, cảm giác bị tra tấn đó hệt như thật vậy. Sau này con bé không dám ngủ nữa, dần dần chuyển sang không muốn sống. Đã mấy lần con bé muốn từ bỏ, cũng may được phát hiện kịp thời”.
Ngô Bình đứng trước mặt cô bé, cảm thấy ánh mắt coi bé ngây dại, không có ánh sáng.
Cậu hỏi: “Em tên gì?”
Nhưng cô bé không hề phản ứng, ý thức cô bé như đang rơi vào trạng thái của riêng mình, trạng thái như vậy có thể bảo vệ bản thân cô bé.
Hoàng Diên Lãng thở dài, nói: “Con bé không nghe được âm thanh bên ngoài, thi thoảng mới tỉnh táo".
Ngô Bình bắt mạch cho cô bé một lúc rồi nói: “Cô bé bị Yểm Ma nhập rồi,
Hoàng Diên Lãng kinh ngạc: “Yểm Ma là gì?”
“Một thứ có thể ký sinh trong giấc mộng của người khác, nó dựa vào việc hấp thụ nỗi sợ của vật chủ mà trưởng thành. Vật chủ càng sợ hãi thì nó càng lớn mạnh. Đến khi nó lớn mạnh đến một mức. độ thì có thể kiểm soát được ý chí của vật chủ, cuối cùng sẽ chiếm lấy vật chủ”.
Ngừng lại một lúc rồi cậu nói tiếp: “Nói thẳng ra thì Yểm Ma là một loại tà thuật. Có vài người tu vi không cao, nhưng lại muốn chuyển thế sống lại, nên tu luyện bản thân thành Yểm Ma. Yểm Ma chỉ cần tìm được cơ hội thì sẽ ký sinh vào trong giấc mộng của người khác, cuối cùng sẽ chiếm lấy thân thể đối phương”.
Hoàng Diên Lãng nghe xong thì vừa sợ vừa giận: “Cái thứ Yểm Ma đáng chết, hại con gái tôi thảm như vậy, tôi sẽ không tha cho nói”
Sau đó ông ta quỳ xuống đất, cầu xin nói: “Đại nhân, xin cậu cứu con gái tôi, chỉ cần cậu có thể cứu được con gái tôi, đại nhân muốn tôi chết, tôi cũng không do dự!”
Hoàng Diên Lãng rất yêu thương con gái, lúc này ông ta không màng đến tôn nghiêm, trực tiếp quỳ xuống cầu xin Ngô Bình giúp ông ta.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi. Nếu tôi gặp được thì sẽ không ngồi không mặc kệ”.
Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Cảm tạ đại nhân!”
Ngô Bình điểm tay phải vào giữa trán cô bé, sử dụng bí chú trấn ma, một luồng bí lực tiến vào thân thể cô bé. Cô bé bỗng mở bừng mắt, đôi mắt trở nên u tối, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
“Người nào dám động đến lão phu!” Ngô Bình cười lạnh: “Ma chướng, chết đi!”
Cô bé bỗng mở to mắt, phun ra một luồng khói đen. Luồng khói đen bay lên không đó, chính là Yểm Ma, nó ngưng tụ thành hình mặt người. Mặt người này vừa xuất hiện đã bị Ngô Bình phun ra một ngụm Chân Hỏa thiêu thành tro, trước khi chết chỉ kịp thét lên chói tai.
'Thiêu chết Yểm Ma xong, Ngô Bình vươn tay điểm vào giữa trán cô bé, cơ thể cô bé run rẩy, rồi chậm rãi mở mắt.
Cô bé khôi phục lại tinh thần, bỗng nhiên ôm chầm lấy Ngô Bình, vừa khó vừa liên tục nói cảm ơn.
Mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy, cô bé tự cô lập. bản thân đều thấy rõ ràng, vì vậy cô bé biết là nhờ. Ngô Bình trước mặt mình đâu đã cứu cô bé khỏi bể khổ.
Danh Sách Chương: