Vẻ mặt Âu Dương Chí Viễn khinh miệt nói: “Kha Đạt Hưng, đồ của người khác, anh có la liếm thế nào cũng vô dụng, tự lo cho mình đi. Cho dù tôi không ở đây, nhà họ Kha cũng không đến lượt anh nhảy vào”.
Sắc mặt Kha Đạt Hưng tái nhợt: “Anh...”
Kha Đạt Hùng khế nhíu mày, nói: “Chí Viễn, nếu anh đi thì cứ đường đường chính chính mà đi, đừng có gây chuyện phiền phức”.
Âu Dương Chí Viễn: “Tôi dốc sức cho nhà họ Kha mời mấy năm, lập nhiều công lao. Đến cuối cùng, các người lại lấy đi mọi thứ của tôi, không bồi thường gì cả. Tôi không gây chuyện ồn ào, thế vẫn còn chưa đủ giữ thể diện sao?”
Kha Linh Thi nhíu mày: “Âu Dương Chí Viễn, anh đừng có làm ồn nữa. Kính rượu cậu Lương Ngũ rồi đi đi!”
Âu Dương Chí Viễn lạnh nhạt nói: “Tôi không cần kính rượu bất kỳ ai”. Âu Dương Chí Viễn vươn tay lấy thỏa thuận ly hôn từ trong túi bên người Kha Linh Thi, không buồn nhìn mà trực tiếp ký vào.
Kha Chấn Hùng thấy vậy thì giận tím mặt: “Âu Dương Chí Viễn, có phải anh không muốn yên ổn không? Anh đừng quên, nhà họ Kha tôi đã xóa nợ tám mươi triệu của anh rồi đấy”.
Âu Dương Chí Viễn nghe ông ta nói nợ nần, lập tức nổi giận ném phần thỏa thuận đi, lạnh lùng nói: “Tám mươi triệu kia, là do con gái ông, Kha Linh Thi cờ bạc mà thua, không liên quan gì đến tôi?”
Kha Linh Thi nhíu mày: “Âu Dương Chí Viễn, tiền là tôi trộm, nhưng đó cũng là nợ nần chung của vợ chồng. Hiện tại chúng ta vấn chưa làm thủ tục, khoản nợ này đương nhiên là mỗi người một nửa”.
Âu Dương Chí Viễn siết chặt nắm tay, biết đây là do nhà họ Kha cố ý làm khó, ông ấy thấp giọng nói: “Các người đừng có hiếp người quá đáng!”
Kha Chấn Hùng lạnh mặt nói: “Không muốn trả tám mươi vạn thì anh kính rượu cậu Lương đi!”
Âu Dương Chí Viễn lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, tôi không cần kính rượu bất kỳ ai ngồi đây!”
“Cho anh mặt mũi mà anh lại không cần!”, Kha Đạt Hưng lập tức nhảy dựng lên: “Tám mươi triệu kia, một đồng anh cũng không được thiếu!”
“Chẳng phải chỉ là tám mươi triệu thôi sao, tôi trả thay ông ấy”. Lúc này cửa bị đẩy ra, Ngô Bình đã đi vào.
Nhìn thấy Ngô Bình, Kha Linh Thi kia nhíu mày nói: “Cậu ta đến làm gì?”
Âu Dương Chí Viễn cũng có chút bất ngờ nói: “Tiểu Bình, sao con lại đến đây?”
Ngô Bình: “Nếu con không đến, không biết đám người này còn ức hiếp cha nuôi thế nào nữa”.
Kha Đạt Hưng nhíu mày: “Nhóc con, cậu đang làm gì vậy!”
Ngô Bình lấy một tấm chỉ phiếu, ném đi, chỉ phiếu như một phi tiêu đâm vào mặt bàn trước mặt Kha Chấn Hùng mấy milimet!
Kha Chấn Hùng giật mình đứng dậy, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Bình nói: “Nhóc con, dám khoe khoang trước mặt tôi, gan cậu không nhỏ đâu nhỉ!”
Ngô Bình cười nhạt: “
ôi trước giờ đều rất to gani
Lương Thành Bích chậm rãi đứng dậy nói: “Nhóc con, nghe khẩu âm thì cậu cũng là người Trung Châu nhỉ. Nếu là người Trung Châu, có lẽ cũng biết tôi là ai”.
Ngô Bình nhìn hắn ta nói: “Tôi biết ông, Lương
Thành Bích, kinh doanh vận tải xe taxi”.
Lương Thành Bích ngây người, sau đó cười lạnh: “Nếu cậu đã biết tôi là ai, vậy thì mau khuyên cha nuôi của cậu đi”.
Ngô Bình: “Khuyên ông ấy cái gì, kính rượu cho ông sao? Ông xứng sao?”
Lời này vừa thốt ra, mọi người ngồi đây đều kinh ngạc. Lương Thành Bích là người nào chứ, dám nói với hắn ta như vậy, nhóc con này chán sống rồi sao?
Lương Thành Bích nheo mắt, hắn ta cười lạnh, sau lưng có một vị cao thủ bước ra. Người này là cao thủ luyện khí tầng bảy, là vệ sĩ của Lương Thành Bích.
Vẻ mặt vị cao thủ này sắc lạnh, hắn ta vừa đi đến trước mặt Ngô Bình, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi cậu Lương ngay!”
Danh Sách Chương: