Nguyệt Tổ vội vàng nói: “Nếu hai vị không cùng nhau đồng tâm hiệp lực, thì khi dị tộc tấn công, từng bộ phận của chúng ta sẽ bị tiêu diệt sạch. Thần Châu là bảo địa hiếm có của Nguyên Thủy Thiên Giới, chắc chắn dị tộc đã thèm nhỏ dãi lâu lắm rồi. Ngắn thì dăm ba bữa, lâu thì một hai tháng sẽ có dị tộc đến đây!”
“Mấy người không cần cãi nữa”. Ngô Bình đột nhiên đi đến. “Câu là ai?”. Lão tổ nhà họ Lôi u ám hỏi.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ta là thất đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, Lý Huyền Bình. Nếu hai vị đồng ý nghe theo sắp xếp của Nguyệt Thị, mọi người cùng nhau đấu với dị tộc ta sẽ cho hai nhà các vị một con đường lui. Lỡ như khi chúng ta giữ không được Thần Châu, ta sẽ tìm một địa phương gần Nguyên Thủy Sơn cho các vị an cư lạc nghiệp”.
Anh vừa dứt lời, hai người lập tức bất ngờ: “Công tử là đệ tử của đạo tôn
Ngô Bình: “Các vị về nghĩ kỹ đi, trước khi trời tối hãy trả lời. Còn sau thời gian đó, các vị có đồng ý thì cũng vô nghĩa”.
Hai người nhìn nhau, vội vàng cáo lui trước.
Đợi họ đi rồi, Nguyệt Tổ mới cười khổ nói: “Nội bộ của mọi người lục đục, dù dị tộc có đến thật cũng không thể hợp tác nổi. Haiz, quan trọng là thể lực của Nguyệt Thị ra không phải là người mạnh nhất. Chuyện này cần tìm một thế lực mạnh, mới yên được”.
Ngô Bình gật đầu: “Trước mắt để xem lựa chọn của họ đã. Đây chỉ là kế hoạch đầu tiên, nếu chống dị tộc xâm lược và giữ Thần Châu thì lúc đó Thần Châu sẽ trở thành một căn cứ cho Nhân tộc. Những gia viên tu sĩ không có nơi ở sẽ nhanh chóng ào ạt xin vào gia nhập, khi đó Thần Châu sẽ hội tụ một số lượng lớn cao thủ chỉ trong đoạn thời gian ngắn rồi càng về sau sẽ càng mạnh. Nhưng điều kiện tiên quyết là tu sĩ ở Thần Châu có thể chống được sự xâm lược của dị tộc trước đã, đương nhiên nếu không giữ được thì ta sẽ sắp xếp cho Nguyệt Thị một nơi an toàn”.
Nguyệt Tổ gật đầu: “Đúng vậy, các thế lực không giữ được đất đài sẽ cuồn cuộn kéo đến làm tị nạn ở Thần Châu này liên tục”.
Ngô Bình gật đầu: “Cho nên nếu Lôi Thị và Khương Thị không hợp tác cũng không sao. Nguyệt Thị cứ ra mặt tiếp nhận những tu sĩ gia nhập trước, cung cấp chỗ ở và trị thương cho họ là được”.
Anh vừa nói xong đã có người vội vàng chạy đến nói: “Thưa lão tổ! Hơn một ngàn tu sĩ Quỷ Kiếm Môn vào địa bàn của Nguyệt Thị ta, có vài vị trưởng lão đang nói chuyện với họ”.
Ngô Bình hỏi: “Quỷ Kiếm Môn ở đâu?”
Nguyệt tổ nghe thế nói: “Quỷ Kiếm Môn ở Tây Bình của Thần Châu, tông môn này đứng đầu các tông môn hơn một vạn dặm bên ngoài nơi này. Ta không ngờ ngay cả thế lực mạnh mẽ như Quỷ Kiếm Môn cũng không chống đỡ được!”
Ngô Bình: “Chúng ta ra xem đi Nguyệt tổ”. Nguyệt Tổ gật đầu, hai người nhanh chóng xuất hiện tại buổi gặp mặt.
Ngoài thành Minh Nguyệt, có hơn một ngàn tu sĩ đứng đó. Trong số họ có hơn nửa số người đã bị thương, vài người bị thương rất nghiêm trọng.
Người ra đối thoại bên này là Nguyệt Đông Thăng, còn bên đối phương mà một người trung niên mặc áo màu xanh. Người đó nói: “Quỷ Kiếm Môn của bọn ta đã tổn thất rất nghiêm trọng, hơn một vạn đệ tử chỉ còn hơn một ngàn thôi. Nếu Nguyệt Thị đồng ý nhận, Quỷ Kiếm Môn vô cùng cảm kích!”
Nguyệt Đông Thăng nói: “Không cần nói đến tiếp nhận, Nguyệt Thị ta còn đồng ý cung cấp tất cả những gì có thể giúp đỡ cho các vị”.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: