Nói với đào tiên mấy câu xong anh lại đi tới phòng của đại thần Côn Ngô, nói: “Đại thần, dậy đi”.
Mấy giây sau, đại thần Côn Ngô mới mở mắt ra: “Nhóc con, có việc gì mà gọi tôi dậy?”
Ngô Bình đáp: “Có thứ đồ tốt cho ông”.
Ngô Bình gọi Viêm Dương rồi ra lệnh: “Thả nó ra đi”.
Advertisement
Viêm Dương liền thả thần ma bắt được từ chỗ Watanabe ra. Một luồng ánh sáng vụt lên không trung, thần ma tìm cách chạy trốn
Đại thần Côn Ngô hét lên một tiếng, một ánh sáng vàng vụt qua tóm gọn lấy thần ma.
Advertisement
Ăn xong thần ma, khí tức của đại thần Côn Ngô mạnh lên tới 30%. Ông ấy vui mừng nói: “Tốt lắm, cậu cố gắng tìm giúp tôi những thứ như thế này, đối với tôi đây là món đại bổ”.
Ngô Bình cười đáp: “Đại thần, còn có thứ tốt hơn cơ”.
Thế rồi, anh lấy ra tàn hồn của vị cổ thần, nói: “Đại thần có biết thứ này không?”
Đại thần Côn Ngô trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào luồng sáng, lẩm bẩm: “Đây là… tàn hồn của cổ thần. Thần vị của ông ấy còn cao hơn tôi, vị thần này là ai?”.
Mấy giây sau, đại thần Côn Ngô rùng mình, nói: “Nhóc con, cậu lập được đại công rồi, thứ này cực kỳ có ích đối với tôi!”
Ngô Bình đáp: “Không cần khách sáo, hai chúng ta hợp tác cùng có lợi”.
Đại thần Côn Ngô: “Cậu ra ngoài cho tôi chút thời gian nhé. Tôi sẽ dốc toàn lực luyện hoá rồi hấp thụ tàn hồn này!”
Ngô Bình: “Được, xong việc thì bảo tôi”.
Anh quay lại phòng khách hướng dẫn Đường Tử Di luyện công. Khoảng hai tiếng sau, trong đầu Ngô Bình vọng tới tiếng gọi của đại thần Côn Ngô: “Mau tới đây!”
Ngô Bình vội vã lao vào phòng, anh nhìn thấy đầu đại thần Côn Ngô bị một luồng thần quang bao vây, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Ông bị sao vậy?”
Đại thần Côn Ngô đáp: “Tàn hồn này quá mạnh, nó sắp nuốt chửng tôi đến nơi rồi! Mau giúp tôi!”
Ngô Bình hạn hán lời: “Đại thần, ông chơi không lại người ta thì từ từ rồi tính”.
Sau đó anh nói tiếp: “Hơn nữa tu vi của tôi thấp, sao giúp nổi ông?”
Đại thần Côn Ngô: “Cho tôi mượn Đạo Chủng của cậu một lát!”
Ngô Bình sững lại: “Cho mượn kiểu gì?”
“Lại đây”, đại thần Côn Ngô tiếp: “Ấn tay cậu lên đỉnh đầu tôi là được”.
Ngô Bình hơi do dự, không biết làm vậy có nguy hiểm không. Anh nói: “Đại thần, đừng có lừa tôi đấy!”
Đại thần Côn Ngô thở gấp: “Mau mau mau, nếu muộn nữa là nó nuốt mất tôi đấy!”
Ngô Bình nghiến răng: “Được, tôi sẽ tin ông lần này!”
Anh đặt tay lên đầu đại thần Côn Ngô, sau đó cảm thấy một sức mạnh khủng khiếp đi vào cơ thể mình. Sức mạnh này rất bá đạo, vừa vào trong cơ thể là muốn nuốt võ hồn của anh.
Danh Sách Chương: